Chương 218: Ngày Mồng Tám Tháng Chạp
Chương 218: Ngày Mồng Tám Tháng ChạpChương 218: Ngày Mồng Tám Tháng Chạp
Đối với việc Văn thị tức giận, Khương Bát Đấu hồn nhiên chưa nhận ra được, ngược lại lại liên tục khen, nói: “Đại Minh Bạch, bút danh này thông tục dễ hiểu, lại biểu hiện người viết thoại bản là người có tài học, đúng là một cái tên hay!”
Khương Bát Đấu đắm chìm trong đó, vỗ tay cười to, phải một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.
Ông nhìn khắp nơi không thấy ai, Văn thị đi đâu rồi?
Vào tháng chạp, độ ấm đột nhiên giảm mạnh, thời tiết đẹp đẽ của mấy ngày trước đây không còn sót lại chút gì, dù sao thì đã có cảm giác ba chín giá lạnh.
Ngày mồng tám tháng chạp đó, Khương Bảo Châu đã dậy thật sớm, dùng bát đong gạo, trong đó còn có đậu phộng, táo đỏ, hạt sen cùng long nhãn, sau đó đun nhỏ lửa thành cháo mồng tám tháng chạp.
Ở bắc địa, vào ngày mồng tám tháng chạp chính là năm mới, trước cửa từng nhà treo đèn lồng màu đỏ lên, trong không khí nhuộm đẫm hương vị tết.
Đoạn thời gian này, Đại Phi mang theo người tiếp tục buôn bán ở thành bên, mở ra nguồn tiêu thụ mới, mỗi ngày đều bận rộn từ sáng sớm đến đêm muộn.
Cứ hai ba ngày khỉ ốm sẽ đi một chuyến, trở về tìm Khương Bảo Châu để bẩm báo tình hình.
"Gần đây thường xuyên có tuyết rơi, ngươi lăn lộn một chuyến cũng không được thuận tiện."
Khỉ ốm một thân phong sương, phần đầu gối đã bị bục chỉ.
Khương Bảo Châu nhanh mắt nhìn ra, suy đoán một đường này không được thuận lợi.
"Tiểu thư, không phiền phức gì cả, không trở lại thì sao có thể ăn được món cháo mồng tám tháng chạp do ngài nấu?"
Người Khương gia còn chưa dậy, khỉ ốm cùng Phùng Đại Xuân được món hời, hai người mỗi người một chén, uống vào nóng hổi.
"Thật ra lại nấu thêm một lát nữa sẽ càng mềm hơn."
Khương Bảo Châu bỏ thêm đường phèn, có vị ngọt lại không ngọt ngấy, nàng đã tự mình nếm thử, so với cháo bát bảo đang cất giữ trong không gian thì còn ăn ngon hơn.
Nàng đóng gói cho khỉ ốm một bát cháo bát bảo, lại mang theo một ít thức ăn, dặn dò nói: "Ngươi đi trên đường chậm một chút, không cần qua lại lăn lộn, phía cha ngươi, ta đã bảo quê nhà chăm sóc ông ấy nhiều hơn rồi."
Trời càng lạnh, bệnh tình của cha khỉ ốm càng tăng thêm, Khương Bảo Châu đưa thịt khô cho hàng xóm của khỉ ốm, nhờ quê nhà hỗ trợ đưa chút củi lửa.
Những củi lửa này, nàng đều trả bạc cả.
Việc làm ăn ở thành bên phát triển mạnh, sức mua của các bá tánh cao hơn biên thành, Đại Phi muốn thừa dịp trước năm mới bán nhiều hàng hoá một chút, vì vậy việc mua bán ở biên thành đành phải làm phiền Khương Bảo Châu để ý một chút.
"Bánh hoa quế và giò phú quý mà các ngươi mang về bán cũng không tồi."
Trong số hạ nhân mới mua thì không có người nào lười biếng cả, đều cẩn trọng mà làm công, cực kỳ nhiệt tình.
Năm trước, việc làm ăn của Khương gia đúng là lúc phát triển mạnh mẽ nhất, có vài khách thương không chờ được mà chạy đến nhà để đặt hàng.
Một lần xuất kho đến mấy ngàn cân hàng, đối với Khương gia mà nói có chút khó khăn.
Thị trường quá lớn, chỉ với một mình nhà mình thì vốn dĩ sẽ ăn không hết.
Vì thế, Khương Bảo Châu có ý tưởng chiêu thương gia nhập.
Lựa chọn thương gia có thực lực nguồn vốn tốt, mỗi một thành chỉ tuyển một người, như vậy thì sẽ không chậm trễ việc làm ăn buôn bán của đối phương, lại lấy được một khoản tài phú.
Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, việc kinh doanh hàng tết ở biên thành chính thức bắt đầu.
Do được Khương Bảo Châu hỗ trợ, Tiền Ngọc Lan có chút tiền thu vào, sau bữa cơm sáng, nàng tới Khương gia tìm người.
"Bảo Châu, đi, hôm nay trên chợ rất náo nhiệt đấy!"
Rất nhiều người bán rong lưu lại hàng hóa từ phía nam của năm trước tới ngày mồng tám tháng chạp, chỉ chờ nhiều người để bán được cái giá tốt.
"Ta sẽ đi!"
Khương Bảo Châu sợ lạnh, vì vậy mang thêm một chiếc áo choàng cho mình.
Nàng không chỉ muốn ra chợ đi dạo mà còn phải đi xem Khương Tu Võ.
Từ sau khi bắt lấy hái hoa tặc đoạn tụ Chu Lương, Khương Tu Võ được bộ đầu khen ngợi, vì vậy đã chính thức gia nhập hàng ngũ bộ khoái.