Chương 219: Không Biết Hối Cải
Chương 219: Không Biết Hối CảiChương 219: Không Biết Hối Cải
Trong nhà ngoài Khương Tu Văn ở quân doanh ra, thì giờ có thêm Khương Tu Võ cũng ăn lương thực triều đình, thật đáng mừng.
Hai tỷ muội khoác tay vừa đi vừa nói chuyện.
"Bảo Châu, sau khi hai huynh đệ Quý gia bán nhà cửa thì ngõ nhỏ của chúng ta thanh tịnh hơn nhiều so với trước kia."
Không chỉ có thanh tịnh hơn nữa lại an toàn, vốn dĩ không cần đề phòng trộm cắp.
Hạ nhân mới của Khương gia đều có lòng nhiệt tình, nhìn thấy người già phụ nữ và trẻ em không lấy được đồ thì đều sẽ tiến lên giúp, quê nhà cùng khen ngợi.
"Ta đi mua chỉ thêu thì gặp phải Quý bà tử."
Quý bà tử ở tại cửa hàng của Quý đại cô nương, ăn nhờ ở đậu, mấy ngày không gặp, thiếu chút nữa Tiên Ngọc Lan không nhận ra.
"Quý bà tử ủ rũ héo úa, đầu tóc hoa râm, nhìn thấy ta còn mắng đấy!"
Cho nên, đừng hy vọng những người như vậy có lòng ăn năn hối cải, vốn dĩ không đáng đồng tình.
Quý bà tử mắng Tiền Ngọc Lan là sao chổi, khắc chết cha mẹ, lại hại lão tam nhà bà ta.
Nếu Tiền Ngọc Lan có chút dâm đãng, chịu thông đồng với nam nhân thì ngày ấy Quý lão tam đã không chạy tới sân sau của tri phủ nha môn để trộm đồ, Quý gia càng sẽ không rơi xuống kết cục cửa nát nhà tan.
Khương Bảo Châu mím môi, suy nghĩ của Quý bà tử này thật tuyệt.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, tỷ cũng không nên nghe Quý bà tử nói bậy, bà ta đã gặp báo ứng rồi”
Cha mẹ không còn vẫn luôn là nỗi đau của Tiền Ngọc Lan, Quý bà tử há mồm ngậm miệng là nhắc đến vết sẹo của người ta, đã già rồi mà vẫn còn nham hiểm như vậy.
Khương Bảo Châu lôi kéo tay Tiền Ngọc Lan, hy vọng nàng không cần để ở trong lòng.
"Đương nhiên sẽ không”
Vốn là Tiền Ngọc Lan có chút để ý, nhìn Khương Bảo Châu chỉ là một tiểu nha đầu mà cũng đều vô cùng hiểu chuyện, không nhịn được cười nói: "Muội chính là thích nhọc lòng."
Người Khương gia quá chiêu chuộng Khương Bảo Châu, thế cho nên mười mấy tuổi mà vẫn còn như trang giấy trắng.
Tiền Ngọc Lan cảm thán, nếu là nàng, chỉ sợ không làm được như vậy.
"Tiểu sư muội!"
Ngô Thông mới đi ra từ cửa tiệm sách, vừa lúc gặp phải hai người Khương Bảo Châu.
"Ngô sư huynh, huynh đi mua sách à?"
Đã vào tháng chạp, từng nhà bận rộn tết, số lượng người đến học đường càng ngày càng ít.
Cũng may, cha Khương Bát Đấu cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, dáng vẻ rất bận rộn.
"Suyt, là thoại bản."
Ngô Thông làm một cái động tác im lặng, mua sách quá đắt, hắn làm gì có tiền mà tiêu, đây là đang mượn sách từ cửa tiệm.
"Gần đây biên thành nổi lên hai tác giả, một người tên là Lạc Phách tú tài, một người tự xưng Đại Minh Bạch." Thoại bản của hai người này đều bán rất nhanh, mọi người đều đang tranh đoạt.
Nếu không phải Ngô Thông cùng tiểu nhị tiệm sách là người quen cũ thì vốn dĩ không thể mượn được.
Lạc Phách tú tài là cái quỷ gì, Đại Minh Bạch mới là người có tài học, thật xứng đôi với Ngô Thông biết tất cả mọi chuyện ở biên thành này.
Trong không gian của Khương Bảo Châu có rất nhiều tiểu thuyết và truyện tranh, nên nàng không có hứng thú với thoại bản mấy.
Đầu năm nay, thư sinh nghèo có dã tâm rất lớn, bọn họ luôn ảo tưởng có thể vượt qua bức tường bên ngoài của những nhà giàu, đôi lúc có thể gặp được những thiên kim nhà giàu lén ra ngoài, hai người cũng có thể thầm yêu nhau.
Kết quả đơn giản có hai loại, hài kịch cùng bi kịch. Hài kịch là vị tú tài kia có thể trở thành chàng rể hiền của nhà giàu nào đó, từ đó về sau có thể ăn uống thỏa thích.
Còn về bi kịch, tiểu thư tự tử chết, thư sinh đau đớn sau vài năm lại gặp nữ tử giống như người từng ở trong lòng mình.
Thư sinh tìm được chốn trở về, sau khi công thành danh toại, lấy tất cả thê thiếp đều có tính tình và diện mạo hơi giống bạch nguyệt quang, cuối cùng con cháu đầy đàn.