Chương 220: Hai Tác Giả Nổi Tiếng Nhất
Chương 220: Hai Tác Giả Nổi Tiếng NhấtChương 220: Hai Tác Giả Nổi Tiếng Nhất
Đối với chuyện này, Khương Bảo Châu chỉ khịt mũi xem thường.
Không cần phải nói, người viết thoại bản chắc chắn là nam tử và đã sắp xếp rõ ràng cho thư sinh.
"Tiểu sư muội, dáng vẻ của muội giống như người đã có kinh nghiệm.
Ngô Thông ôm quyền, không ngờ tiểu sư muội thế mà lại có thể hiểu rõ nội dung thoại bản đương thời.
Chỉ là nội dung đã cũ, những người đọc sách nhiều như Ngô Thông cũng đã cảm thấy chán mùi vị cũ này.
Lý do vì sao Lạc Phách tú tài cùng Đại Minh Bạch có thể trở nên nổi tiếng, vì hai người ấy có chỗ không giống người thường. "Ta không thích thoại bản của Lạc Phách tú tài."
Nghe nói, bên trong kể về một đôi nam nữ yêu nhau, nhưng chỉ vì hai nhà bọn họ là kẻ thù đối đầu với nhau truyền kiếp nên không thể kết thành vợ chồng, tuy rằng có chút buồn thảm nhưng nó rất dễ cuốn hút người.
Vì là tết nên Ngô Thông muốn đọc cái gì đó vui một chút.
"Đại Minh Bạch viết gì vui?"
Khương Bảo Châu ngây người, Lạc Phách tú tài kia chẳng lẽ là người xuyên qua, có thể bịa ra một bản Romeo và .Juliet của Đại Tề.
Nghe Ngô Thông nói như vậy, nàng càng muốn xem hơn.
"Không có, sách của Đại Minh Bạch đã bị cấm từ lâu."
Ngô Thông thở dài một tiếng, bởi vì nam chính của thoại bản làm quan, không bằng nói về sự xuất hiện của hắn ta trong quan trường.
Đối với thư sinh mà nói, ai không khát vọng có thể làm quan.
Đại Minh Bạch quả nhiên là hiểu rõ điều đó, nên đã khắc họa vô cùng tỉnh tế những người đó trên quan trường.
"Vừa lúc chỗ ta có thoại bản của Lạc Phách tú tài, cho muội mượn xem trước."
Ngô Thông vội nhét vào trong tay Khương Bảo Châu, còn nháy mắt một cái.
Dựa theo quy tắc cũ, hai cân hạt dưa để đổi lấy.
"Không thành vấn đề."
Khương Bảo Châu vui vẻ đồng ý, chỉ cần Ngô Thông muốn ăn thì muốn bao nhiêu cũng được.
"Ngô sư huynh, người ở cửa tiệm sách khá là đông." Thậm chí Khương Bảo Châu còn nghỉ ngờ, có phải những người biết chữ ở biên thành đều chạy đến đây hay không, vì còn có một hàng dài đang đứng ngoài cửa.
Từ phía xa nhìn lại, có hai bên đang xảy ra xô xát lẫn nhau.
Trong đó có một thư sinh bị đẩy ngã, lập tức ồn ào đòi báo quan.
Một lát sau, Khương Tu Võ cùng bộ đầu chạy đến đây.
Khương Bảo Châu nhìn thấy nhị ca nhà mình đến, nàng cũng đi cùng Ngô Thông và Tiền Ngọc Lan qua đó để xem náo nhiệt.
"Đối với những người đang ăn mừng năm mới, chuyện dĩ hòa vi quý là điều cần làm, những người đọc sách như các ngươi càng phải hiểu đạo lý này mới phải”
Khương Tu Võ vừa lên làm bộ khoái nên vẫn còn mới lạ. Bộ đầu lập tức đưa chuyện tranh chấp và cãi nhau của mấy thư sinh giao cho hắn xử lý, còn hắn thì đứng ở một bên nhìn.
Không phải bộ đầu không ra sức, mà những người đọc sách này rất lộn xộn lại còn lắm mồm, chuyện vô lý cũng muốn tranh cãi ra ba phần có lý.
Thanh niên mới lớn Khương Tu Võ cũng mới vừa tới làm việc, vừa lúc có thể lừa gạt hắn xử lý chuyện này, người khác trốn còn không kịp.
"Sai gia, xin ngài hãy phân xử."
Thư sinh chia làm hai phe, phân biệt ra người mê sách của Lạc Phách tú tài cùng và những người mê sách của Đại Minh Bạch, cả hai bên đều xem thường đối phương.
Sở dĩ hai phe đánh nhau là đang tranh đoạt vị trí thân thư vào cuối năm.
"Lạc Phách tú tài viết thoại bản, lời văn tinh tế tỉ mỉ, tình cảm chân thật."
Nam nữ của hai gia đình là kẻ thù truyền kiếp lại yêu lẫn nhau, làm sao có thể né tránh xiềng xích định mệnh?
Thoại bản vẫn còn đang trong thời gian hoàn thành, khiến lòng người ngứa ngáy, hận không thể nhanh chóng xem được kết thúc.
"Đại Minh Bạch có tri thức uyên bác, hành văn lưu loát sinh động, xứng đáng là người đứng nhất."
Chuyện trên quan trường, nếu không nhờ Đại Minh Bạch thì bọn họ vốn dĩ cũng không thể nào biết được.
Cho nên những người mê sách đều nghi ngờ Đại Minh Bạch chính là một người làm quan.
Bọn họ ủng hộ Đại Minh Bạch nói không chừng tương lai có thể nhận được chút lợi ích.