Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 221 - Chương 221: Xem Bói 1

Chương 221: Xem Bói 1 Chương 221: Xem Bói 1Chương 221: Xem Bói 1

"Sai gia, có lẽ ngài cũng đã đọc qua thoại bản hấp dẫn như vậy rồi đúng không?"

Mọi người cùng lúc nhìn về phía Khương Tu Võ, chờ một đáp án từ hắn.

"Đọc... Đọc qua rồi"

Khương Tu Võ căng thẳng khi nói dối, cái gì mà Lạc Phách tú tài, cái gì Đại Minh Bạch, cái tên gì khó nghe như vậy!

"Thật tốt, vậy sai gia, người cho rằng ai giỏi hơn?"

Ở đây toàn là những người đọc sách, mà Khương Tu Võ chỉ là dân thường, cho nên sự lựa chọn rất quan trọng.

"Cái này..."

Khương Tu Võ nhanh trí nói: "Hiện tại chỉ mới là ngày mồng tám tháng chạp, còn chưa đến cuối năm, sao các ngươi có thể chắc là không có người nào khác xuất hiện?”

Có lẽ, những thoại bản phía sau sẽ càng tuyệt vời hơn, nên mọi người chỉ có thể mong chờ.

"Nói rất đúng, dường như có chút đạo lý.

Phải nhớ rõ vị bộ khoái mới đến này mới được, nếu không có thoại bản xứng đáng đứng thứ nhất thì bọn họ sẽ lại tìm Khương Tu Võ để hỏi, bắt hắn phải đưa ra lựa chọn!

Khương Tu Võ: "..."

Những người đọc sách này giống như thuốc bôi trên da chó vậy, kế hoãn binh mà hắn vừa nghĩ ra cũng không thể cứu hẳn được bao lâu.

Khương Bảo Châu thấy vậy, vì để nhị ca mình bớt đi phiên phức, sao nàng không chép ra một cuốn Tây Du Ký) ?

Vào ngày mùng tám tháng chạp, chợ đông nghịt người.

Gian hàng bán hạt dưa ngũ vị cùng đậu phộng của Khương gia vẫn nằm ở chỗ cũ, ngay cả món trứng vịt muối của đại thúc và bánh có nhân của đại nương cũng bận rộn không kém.

"Bảo Châu, ta ăn hạt dưa ngũ vị của muội đã quen, giờ ta ăn hạt dưa khác sẽ không cảm thấy có vị gì nữa."

Cuối năm, Tiền Ngọc Lan tiết kiệm được không ít bạc trong tay, trong lòng nàng cực kỳ cảm kích với Khương Bảo Châu.

Tiền Ngọc Lan vốn dự tính mua chút đồ ở chợ, chọn lựa nửa ngày, còn suy xét tới việc làm mấy cái yếm cho Khương Bảo. Châu.

Ít nhất, nàng cũng có hoa tay để thêu thùa.

“Ngọc Lan tỷ, tỷ không cần cảm thấy có lỗi như thế"

Khương Bảo Châu đã mua làn nhỏ từ chỗ Tiền Ngọc Lan, hai người là mối quan hệ hợp tác.

Ban đầu, nhà nàng buôn bán nhỏ nên muốn mượn danh tiếng của hạt dưa ngũ vị để bán cái làn nhỏ.

Nhưng mà sau này, sản lượng trong nhà cũng dần đi lên, nên mở ra bán lớn.

Dù vậy, hũ nhỏ cùng cái giỏ nhỏ được đan bằng tay vẫn được tiêu thụ không tệ.

Tiền Ngọc Lan cũng rất vất vả để kiếm được tiền, nếu nàng là nam tử thì đã có thể xuất đầu lộ diện kiếm tiền rồi, như vậy chắc chắn sẽ không hề thua kém với những cửa hàng.

"Ai nói tỷ áy náy?"

Văn thị có thai, nếu may vá thì sẽ rất hao phí sức lực nên Tiên Ngọc Lan muốn nhận lấy công việc này.

Vừa lúc cơ thể Khương Bảo Châu đang phát triển, mới chưa được bao lâu mà bộ ngực đã hơi nhô lên, vóc dáng cũng đã phát triển nên chắc là mấy cái yếm bây giờ của nàng sẽ không còn vừa người.

Nếu đã là tỷ muội tốt, thì nói những lời này là rất khách sáo.

"Vậy được thôi”

Lúc này cũng chưa đến lúc bận rộn nhất, Khương Bảo Châu mời Bàn Nha đến làm khách, buổi tối ngủ lại ở nhà nàng còn đêm đến thì thắp đèn trò chuyện.

"Được rồi"

Đám đông ồ ạt, Tiền Ngọc Lan kéo Khương Bảo Châu đi nhưng lại bị một ông lão râu bạc phơ cản đường đi.

"Xem bói đoán chữ, sờ xương biết người, không lừa già dối trẻ!" Ông lão râu bạc cười nói: "Hai mươi văn một lần, hay là để ta xem một quẻ cho cô nương?”

Vốn dĩ Tiền Ngọc Lan không có hứng thú với chuyện này.

Chỉ là dáng vẻ của ông lão râu bạc này hòa nhã dễ gần, khiến cho nàng nhớ đến tổ phụ đã sớm mất.

Hai mươi văn, cho dù bị lừa thì Tiền Ngọc Lan vẫn có thể kiếm lại được số tiền này.

"Vậy đoán chữ đi."

Tiền Ngọc Lan ngồi trước quầy hàng, viết xuống một chữ "Giường"

"Cô nương muốn hỏi gì?"

Ông lão híp mắt đánh giá một lát rồi hỏi.

“Muốn hỏi nhân duyên”

Tiền Ngọc Lan rối rắm một lát, lúc này mới nói ra câu hỏi của mình.

Vốn dĩ nàng muốn hỏi tổ mẫu mình có sống lâu không, nhưng những chuyện này chính là thiên cơ không thể lộ, nên nàng chỉ có thể đổi một câu hỏi khác.

"Lão bá, ngài có thể tính ra không?”

Tiền Ngọc Lan vô cùng căng thẳng, trái tim cũng treo lên.
Bình Luận (0)
Comment