Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 225 - Chương 225: Liên Tục Đụng Trúng

Chương 225: Liên Tục Đụng Trúng Chương 225: Liên Tục Đụng TrúngChương 225: Liên Tục Đụng Trúng

Dù sao cũng là người quen, Khương Bảo Châu không nghĩ ngợi nhiều, chỉ muốn bày tỏ sự vui mừng của mình mà thôi.

"Đẹp”

Thảm Hoài Dung gật đầu đồng ý, sau đó hắn thản nhiên liếc nhìn Khương Tu Văn một cái.

Thanh Y đứng bên cạnh cũng co giật khóe miệng, được rồi, một cửa tiệm bạc, cùng một món quà, vấn đề là Khương Tu Văn đã tặng trước công tử nhà hắn ta.

Khương Tu Văn là đang đạp vào bãi mìn của công tử rồi!

"Thẩm đại nhân, không thì đến nhà của ta dùng cơm đi?"

Khương Bảo Châu nhiệt tình mời, hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, Khương gia sẽ ăn món lẩu dê, cũng đã nấu xong nước dùng.

Đối diện với ánh mắt mong chờ của Khương Bảo Châu, Thẩm Hoài Dung nói một câu: "Được."

Chỉ là trong nháy mắt, sự bực dọc vì Khương Tu Văn đã tặng món quà trước cả hắn cũng đã được giảm bớt, tiểu nha đầu đúng là liều thuốc chữa trị cho hắn.

Khó trách gần đây hắn cứ hay phiền muộn trong lòng, bận rộn với chiến sự, chờ đến khi hắn giật mình nhận ra thì đã hơn nửa tháng rồi hắn không gặp tiểu nha đầu.

Nghĩ đến bí mật được giấu trong túi tiền, vẻ mặt Thẩm Hoài Dung chỉ đành chịu.

"Thẩm đại nhân, Bạch đại ca rất nhớ ngài đó!"

Gần đây Khương Bát Đấu có hơi bận, Bạch Lạc Trân không tìm được người nào để uống trà nên mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, khi nói chuyện thường hay nhắc đến Thẩm Hoài Dung.

"Bạch đại ca?"

Tâm trạng vừa mới tốt lên thì nháy mắt đã không còn chút nào.

Thẩm Hoài Dung vốn không có lòng dạ hẹp hòi, nhưng Khương Bảo Châu gọi hắn là "Thẩm đại nhân" còn gọi Bạch Lạc Trần kia lại là "Bạch đại ca”, sự chênh lệch này khá lớn.

Không được, không thể cho Bạch Lạc Trần có cơ hội đào góc tường nhà hắn.

Đám người bọn họ từ chợ trở về Khương gia, bọn họ vừa mới rời đi, Khương Tu Võ cất một trăm lượng tiền thưởng của nha môn đưa rồi đi vào trong cửa tiệm bạc.

"Tiểu nhị, ta muốn tặng cho muội muội của ta một bộ vòng bạc."

Khương Tu Võ nhìn đến hoa cả mắt, nên đành phải xin giúp đỡ từ Vu tiểu nhị. "Vậy hay ngài mua một bộ vòng tay hoa sen bạc đi, vừa rồi có một huynh trưởng cũng mới vừa tặng muội muội của mình cái này.

Nhất là tiểu nha đầu còn chưa cặp kê, mang đồ nặng quá sẽ rất thô, không bằng lựa chọn kiểu đang thịnh hành ở kinh thành.

Ngày mồng tám tháng chạp, sau khi tan chợ, Khương Tu Võ được nghỉ ngơi nên về nhà sớm.

Hắn vừa vào cửa đã nhận ra Khương Tu Văn cùng Thẩm Hoài Dung đều ở đây.

Khương Tu Võ gật đầu, xem như chào hỏi, hắn vội vàng tặng quà cho Khương Bảo Châu.

"Tiểu muội, đây là quà nhị ca tặng cho muội mừng năm mới!"

Vốn dĩ Khương Tu Võ tính dùng năm mươi lượng bạc, nhưng tiểu nhị chỉ giới thiệu quà năm lượng bạc. Vì là mẫu mới nên hắn không còn cách nào khác đành mua lại.

Khương Tu Võ đưa nó cho tiểu muội, hẳn cẩn thận hỏi: 'Muội có thích không?”

"Thích, thích..."

Khương Bảo Châu lộ ra cổ tay của mình, đại ca cũng mới vừa mua cho nàng một đôi giống như cái này.

Xem ra, Khương Tu Võ cùng Khương Tu Văn đều có suy nghĩ như nhau, cũng không hẹn mà cùng chọn một cửa tiệm.

Quà tặng giống nhau, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.

"Vào đông nên hay mặc áo tay dài, tiểu muội, muội lại đeo thêm một bộ đi”

Các phu nhân và tiểu thư ở kinh thành đều đeo rất nhiều vòng tay, có người còn đeo mười mấy chiếc vòng tay khác nhau nữa.

Đối lập như thế thì tiểu muội chỉ đeo có hai cặp vòng tay cũng không phải chuyện gì lạ cả.

Vì thế Khương Bảo Châu dưới tình cảm nồng nàn của Khương Tu Võ, chỉ đành phải nghe theo.

Đại ca và nhị ca, cũng không thể không công bằng.

Thanh Y ở bên cạnh suýt chút nữa đã xúi giục công tử nhà mình mang vòng tay kia ra, như vậy chẳng phải sẽ càng vui hơn sao?

"Nô tài nhớ rõ hình như trong tay tiểu Vệ đại nhân vẫn còn cá vàng nhỏ?”
Bình Luận (0)
Comment