Chương 226: Tiểu Kiều Truy Phu
Chương 226: Tiểu Kiều Truy PhuChương 226: Tiểu Kiều Truy Phu
Cướp cá vàng trong tay của Vệ Định Phong đi, không được mấy ngày, Vệ Định Phong giống như đang thách thức hắn vậy, hắn ta đã thay đổi một con cá vàng lớn hơn.
Vốn dĩ Thẩm Hoài Dung cũng không thèm để ý đến, nhưng hiện tại lại đột nhiên nghĩ đến.
"Đúng"
Tiểu Vệ đại nhân rất hay đeo cá vàng nhỏ để khoe khoang, không muốn thấy cũng không được.
"Công tử, ngài muốn..."
Thanh Y châm nến cho tiểu Vệ đại nhân trước, cho nên mới nói làm người khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
"Cho nên... ngài lại tặng phương thuốc cho hắn" Không tặng được vòng bạc, lần này, Thẩm Hoài Dung muốn tặng cho Khương Bảo Châu một bộ vòng tay bằng vàng.
Thanh Y: "..."
Tính cách hơn thua của công tử nhà hắn ta đúng là hết nói nổi!
"Thanh Y, ngươi cùng công tử của mình đến đây ăn trực sao?"
Đã nhiều ngày không gặp, Bạch Lạc Trần vẫn muốn ăn đòn như vậy.
Hắn ở Khương gia cũng gần giống như chủ nhà, cả ngày nhàn nhã vênh váo.
Bạch Lạc Trần mỗi ngày được ăn ngủ ngon nên không muốn quay về phía Nam nữa.
"Dạ, là công tử nhà ta ăn thức ăn ở nơi đóng quân không ngon miệng, ngược lại Bạch công tử ngài dường như đã mập hơn một vòng rồi!"
Dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn, Thanh Y cũng học được chút bả lĩnh từ công tử nhà hắn ta.
Thanh Y đang ám chỉ Bạch Lạc Trân, ở trước mặt công tử nhà hẳn ngàn vạn lần đừng phùng má giả làm người mập.
"Ha ha."
Bạch Lạc Trần cười lạnh, đừng tưởng hắn nghe không hiểu Thẩm hồ ly và Thanh Y đều là cá mè một lứa, bọn họ đã thể hiện rõ sự ghen tị của mình!
Bạch Lạc Trần còn chưa kịp vui mừng được mười lăm phút, Phùng Đại Xuân đã đưa đến một tin tức.
"Bạch công tử, bên ngoài có người tìm ngài."
Phùng Đại Xuân suy nghĩ rồi lại nói: "Người đó tự xưng là người nhà của ngài."
"Người nhà?
Bạch Lạc Trần lập tức phản ứng lại, hẳn ta nhìn tiểu Ngũ tử ở phía đối diện, cả hai nhìn nhau.
Người nhà của hắn hơn phân nửa đều ở phía Nam và ở kinh thành.
Về phần Bắc địa, chỉ có tiểu nhị chưởng quầy của khách điếm Như Ý, nếu thật sự là người thân thì cũng là người thân nghèo khó đến vòi tiền.
Chẳng lẽ là đến ăn vạ sao?
"Người thân của Lạc Trần, vậy còn không mau mời vào!"
Hôm nay mồng tám tháng chạp, trong nhà còn chưa mở bàn tiệc.
Văn thị luôn xem Bạch Lạc Trần như con trai, cả nhà đều hòa thuận ở chung rất hợp.
Nếu là người thân của Bạch Lạc Trần thì Văn thị nhất định sẽ chiêu đãi thật nông nhiệt.
"Dạ là vị hôn thê của Bạch công tử đến đây." Phùng Đại Xuân vừa nói xong đã vội vàng đi ra ngoài đón người, mà Bạch Lạc Trần vừa nghe được lời này thì sắc mặt đã trắng bệch.
Hắn đã trốn đến Bắc địa rồi mà vẫn không thể thoát khỏi lời nguyên sao?
"Thẩm Hoài Dung, có phải do ngươi không?"
Bạch Lạc Trần rất đau lòng, hắn ta đã căn dặn hạ nhân gạt cha mẹ mình, cho dù là người nhà họ Bạch cũng không biết điều đó.
Tiểu Kiều có thể đến đây nhanh chóng như vậy, xem ra tin tức đã được gửi đi từ trước.
"Có quan trọng hay không?"
Thẩm Hoài Dung không để ý đến Bạch Lạc Trân đang nhảy dựng lên, trong đôi mắt của hẳn tràn đầy sự đắc ý.
Hắn đã sớm nói qua, sẽ khiến cho Bạch Lạc Trần cách xa Khương Bảo Châu một chút.
"Bạch đại cai"
Tiểu Kiều dẫn theo nha hòa đi vào Khương gia, dáng vẻ của nàng cao lớn, mày rậm mắt to, làn da có chút đen, thoạt nhìn cũng có chút đáng yêu.
"Cháu chào bá phụ, bá mẫu, mọi người cứ gọi cháu là tiểu Kiều."
Tiểu Kiều rất lễ phép, nàng đến Khương gia làm khách còn chuẩn bị mười mấy hộp quà to nhỏ.
"Tiểu Kiều à, nếu là vị hôn thê của Lạc Trần thì đầu là người một nhà."
Văn thị kéo tay Tiểu Kiều, nghe nói nàng từ phía Nam vội vã đến đây, nên bà liền căn dặn Khương ma ma chuẩn bị áo choàng thật dày.
"Bạch đại ca..."
Tiểu Kiều nhìn ngóng khắp nơi, chỉ có tiểu Ngũ tử đứng ở một góc lạnh run, Bạch Lạc Trần thì đã biến đâu mất.