Chương 228: Rác Rưởi
Chương 228: Rác RưởiChương 228: Rác Rưởi
Ở Khương gia, ngàn vạn lần không được khen Lạc Phách tú tài, nếu không Khương - Đại Minh Bạch :- Bát Đấu sẽ tức giận.
"Đại Minh Bạch giỏi hơn Lạc Phách tú tài”
Khương Đại chớp chớp mắt ra hiệu cho Khương Tu Văn, hắn chỉ có thể giúp đến đây.
"Ha hả, Đại Minh Bạch, vừa nghe đã thấy đây là một cái tên hay!"
Càng là người không hiểu gì thì lại càng thích giả vờ hiểu.
Khương Tu Văn khinh bỉ không chút lưu tình, đột nhiên phát hiện bầu không khí có chút không đúng lắm.
Mồi lửa là thoại bản lưu hành đương thời, Khương Bảo Châu bất đắc dĩ giải thích: "Thoại bản này là của Ngô sư huynh cho con mượn, hắn là độc giả của Đại Minh Bạch."
Ngô Thông?
Gương mặt Khương Bát Đấu lộ ra biểu cảm vui mừng, coi như học sinh của ông cũng có chút phẩm vị, sau này ông sẽ chú ý đến những điểm đó.
"Tiểu muội, muội đừng nói nữa."
Nhắc tới Lạc Phách tú tài và Đại Minh Bạch, Khương Tu Võ cảm thấy rất tức giận.
Cũng chỉ là thoại bản lòe mắt thiên hạ, mấy tên thư sinh đó vì thế mà cứ tranh cãi mãi, một hai cứ bắt hắn phải bình phán.
Cũng may, Khương Tu Võ thông minh, nghĩ ra kế hoãn binh.
Cứ như thế, hắn vẫn cứ bị người ta nhắc mãi.
"Lạc Phách tú tài viết cái gì vậy!" Khương Tu Võ nhìn lướt qua khúc dạo đầu, rác rưởi đến mức không thể rác rưởi hơn.
"Thoại bản của Đại Minh Bạch thì sao?"
Bạch Lạc Trần hồn nhiên chưa phát giác ra bản thân đang hóng chuyện, hỏi theo thói quen.
Thật ra, hắn có đọc qua thoại bản mà Đại Minh Bạch viết, có thể nói là tác phẩm thân thánh.
Không thể tưởng được, ở nơi hoang vu tận biên thành phía bắc Đại Tề, cũng có nhóm người thế này.
Thoại bản cháy hàng là việc nằm trong dự kiến.
"Thoại bản của Đại Minh Bạch, chẳng ra làm sao cải"
Khương Tu Võ thà dành thời gian đi chẻ gỗ, cũng chẳng muốn đọc mấy tác phẩm tục tằng như thế này!
Khương Bát Đấu nắm chặt chén rượu trong tay, suýt chút nữa đã ném văng ra.
Nếu không phải có Thẩm đại nhân ở đây thì chắc chắn ông sẽ chỉnh đốn đứa con trai luôn thích đối nghịch này.
Lúc này mới đến làm trong nha môn chưa được mấy ngày, mà đã dám xem thường ông đây!
"Nhị đệ, đệ đừng quên, bình chọn trước cuối tháng."
Đến lúc đó những người đọc sách tìm đến cửa đòi bình phán, chắc chắn sẽ tặng cho Khương Tu Văn một vấn đề khó.
Khương Tu Văn cười thầm trong lòng, trong nháy mắt đó, hắn không nhịn được muốn bại lộ lớp áo choàng của mình.
Sau đó nghĩ lại thì vẫn là thôi đi.
Hắn vừa mới nổi tiếng, vẫn chưa đạt đến trình độ cao. Chưa kiếm đủ hai trăm lượng bạc mua nhà, Khương Tu Văn thề không bỏ qual
Thoại bản trên danh nghĩa Lạc Phách tú tài là tác phẩm hắn viết thử, nếu mọi người mua đông, vậy có nghĩa là hắn làm đúng rồi.
Đến nỗi người cạnh tranh - Đại Minh Bạch, Khương Tu Văn chẳng thèm bỏ vào mắt.
"Đại ca, huynh cũng đọc thoại bản à?"
Ngày nào ở trong nha môn Khương Tu Võ cũng thức khuya dậy sớm, hôm nay là mồng tám tháng chạp nên mới xin nghỉ về thăm nhà.
Khương Tu Văn đảm nhiệm công việc sổ sách trong quân doanh, có cả thời gian đọc thoại bản sao?
"Khụ khụ, không có thời gian dọc."
Khương Tu Văn nói với giọng điệu khoe khoang,Hôm nay ta rảnh rỗi nên đi chợ cùng với Thẩm đại nhân, nghe thấy mọi người thảo luận."
Câu văn trong thoại bản của Lạc Phách tú tài được viết rất hay, còn Đại Minh Bạch thì hình như chẳng tạo được chút tiếng tăm nào.
"Được rồi, xem thử ai chín chắn mà lại đi đọc thoại bản chứ?"
Văn thị không muốn nói tiếp về đề tài này, cảm thấy những câu văn miêu tả trong thoại bản quá mức ái muội.
Tuy rằng không đạt đến tiêu chuẩn của sách cấm, nhưng cũng không phù hợp cho tiểu nha đầu đọc.
Văn thị tịch thu thoại bản trong tay Khương Bảo Châu, chờ Ngô Thông đến rồi trả lại.
"Mẹ, mẹ nói thế là đang ôm thành kiến!" Lời nói của Văn thị như rạch một đao vào trái tim Khương Tu Văn.
Gì mà không chín chắn, hắn chủ yếu khắc họa tình cảm cầu mà không được thôi, rất trong trắng.
Chuyện viết sách cấm không bằng hỏi cha Khương Bát Đấu thử xem, rốt cuộc cha còn được chưởng quầy trong hiệu sách nhìn trúng, xưng là tay già đời.
Cha không giải thích gì với mẹ sao?