Chương 229: Lễ Vật Năm Mới
Chương 229: Lễ Vật Năm MớiChương 229: Lễ Vật Năm Mới
Một bàn toàn là người lớn, Khương Tu Văn không dám nói rõ, mọi người lại tiếp tục vui vẻ ăn cơm.
Qua một đêm dài, Văn thị đi vào phòng của Khương Bảo Châu, hai mẹ con bước vào không gian.
"Bảo Châu, số trân châu này từ đâu ra vậy?
Văn thị thấy trân châu lăn lóc trên bàn, viên nào viên nấy cũng tròn trịa sáng bóng, bên ngoài phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, đúng là loại đang thịnh hành ở kinh thành.
Dùng trân châu màu tím nhạt để chế tạo trang sức, làm khuyên tai, trông rất đẹp.
Nhưng mà tuy rằng tỉ lệ của trân châu khá đẹp, nhưng quá nhỏ, chẳng bán được bao nhiêu. "Mẹ, xem như phát tài ngoài ý muốn."
Khương Bảo Châu dự trữ cá, để dành cho cả nhà ăn tết.
Nàng nhớ rõ mình từng xem một chương trình chuyên về ẩm thực dạy cách xử lý thịt trai sò.
Ai biết vừa cạy ra thì nhìn thấy nó thì đã phát hiện một niềm vui không nhỏ.
Không phải con sò con trai nào cũng có trân châu.
"Đi, mẹ và con đến bên sông mổ trai sò."
Văn thị đút sữa bột cho Tiểu Dư Sinh, chờ đến khi nhóc con lăn ra ngủ, lúc này hai mẹ con mới đến nhà kho.
Trong nhà kho.
Khương Bảo Châu vớt hết toàn bộ trai sò ra, rồi đi tìm dụng cụ.
Văn thị xử lý rất lưu loát, nhẹ nhàng cạy một cái vào giữa khe hở của vỏ trai.
"Không tệ, có trân châu!"
Văn thị sắp xếp mấy viên trân châu chia làm nhiều cấp bậc.
Vận may của Khương Bảo Châu không tốt như thế, mở hai con rồi mà vẫn chưa thấy đâu.
"Bảo Châu, tuy số trân châu nhỏ này không đáng giá, nhưng nhìn màu sắc này thì ở phía Bắc cũng được coi là thứ hiếm lạ"
Sau khi Khương Bảo Châu di cư đến phía Bắc, có hai người bạn thân, là Bàn Nha và Tiền Ngọc Lan.
Hơn nữa mấy ngày trước thiên kim tri phủ Nguyễn tiểu thư có đến nhà, cầm theo dược liệu, Văn thị vẫn luôn giữ ân tình này trong lòng.
Nhà mình là tội thần, không thể qua lại nhiều với Nguyễn gia, nhưng mà Khương Tu Võ đang làm việc tại nha môn, được Nguyễn gia chỉ bảo.
Văn thị là người rạch ròi, nợ người ta thì trong lòng sẽ cảm thấy rất không thoải mái.
"Mẹ, con chọn mấy viên trân châu đẹp làm thành khuyên tai."
Khương Bảo Châu cũng có suy nghĩ này, nàng được Tiền Ngọc Lan tặng yếm và Bàn Nha tặng kẹo hạnh nhân, vẫn chưa tặng lại gì.
Nếu muốn tặng quà năm mới thì đương nhiên phải đặc biệt một chút.
Đến nỗi tặng cho Nguyễn gia, mấy viên trân châu này đương nhiên không đủ sức nặng.
"Không sao, điều kiện của gia đình mình hiện tại không thể so sánh với Nguyễn gia."
Nếu quà không đủ đắt, vậy thì dùng sự tỉnh xảo và số lượng để bù lại.
Văn thị thấy trong không gian có máy móc mài dũa, không bằng mài giữa hết số trân châu này thành khuyên tai rồi mang đi tặng.
Nguyễn tiểu thư không đeo thì có thể tặng cho người hầu.
Văn thị làm chủ mẫu trong gia đình 20 năm, có kinh nghiệm đối nhân xử thế.
Khương Bảo Châu ngoan ngoãn gật đầu, nàng nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
"Mẹ, gần đây cha đang bận chuyện gì vậy."
Khương Bát Đấu thường xuyên đóng cửa không ra ngoài, cơm chiều toàn do Văn thị bưng vào phòng, Khương Bảo Châu sợ cha nàng bỗng dưng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, để tâm đến mấy chuyện vụn vặt.
"Cha con..."
Khương Bát Đấu đang bận viết thoại bản kiếm tiền, bút danh là "Đại Minh Bạch” xuất phát từ câu nói bậy thuận miệng của Văn thị.
Nhưng mà, Khương Bát Đấu có cái tôi lớn, Văn thị ngẫm nghĩ, quyết định che giấu †in tức không quan trọng này.
Sau khi Văn thị rời khỏi không gian, chỉ để lại một mình Khương Bảo Châu.
Bà tháo cái vòng bạc từ trên cổ tay xuống, cẩn thận dùng vải đỏ bọc lại.
Trong không gian có mấy loại bản vẽ, Khương Bảo Châu lợi dụng máy móc đánh bóng mài giữa, làm ra hai mươi mấy đôi bông tai trân châu.
Sau khi hoàn thành xong, nàng tựa người vào ghế nằm, cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì.
Thoại bản của Lạc Phách tú tài và Đại Minh Bạch, ai hay hơn?
Chẳng có ai cả! Vì để giải quyết vấn đề khó khăn của nhị ca Khương Tu Võ, Khương Bảo Châu mở quyển Tây Du Ký ra, bắt đầu sao chép.
Sao chép là việc đáng xấu hổ, cho nên vẫn giữ lại bút danh của nguyên tác giả Ngô Thừa Ân.
Sau khi viết xong, Khương Bảo Châu sai người hầu A Mao ở cách vách Khương gia đi chạy việc.