Chương 241: Không Phải Chiếm Lợi
Chương 241: Không Phải Chiếm LợiChương 241: Không Phải Chiếm Lợi
Vốn dĩ Thẩm Hoài Dung không muốn lấy tiền, nhưng suy xét tới chuyện nếu là hợp tác thì chỉ cần một thành làm tiền vốn là được.
"Ta đương nhiên tin tưởng Thẩm đại nhân."
Nếu như Thẩm Hoài Dung đã có cửa hàng sách, Khương Bảo Châu sẽ không cần phiền não nữa.
"Thẩm đại nhân, chúng ta chia đôi, ngài chỉ lấy một thành thì quá ít."
Có một câu nói rất đúng, huynh đệ ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng.
Khương Bảo Châu phản đối, nàng không thể vẫn luôn chiếm lợi của ân nhân cứu mạng.
"Không phải chiếm lợi" Một thành có lẽ còn có thể kiếm được rất nhiều.
Thông qua € Tây Du Ký ) , cũng có thể gia tăng mức độ nổi tiếng của cửa hàng sách.
"Bảo Châu, muội chỉ nhớ rõ huynh đệ ruột cần tính sổ rõ ràng, lại đã quên, người một nhà sẽ không nói hai lời khác nhau”
Tuy rằng, hai người vẫn không phải người một nhà trên danh nghĩa, nhưng khoảng cách này cũng không còn xa.
"Nhưng mà..."
Thẩm đại nhân nói có đạo lý.
Khương Bảo Châu nghĩ lại, đột nhiên phát hiện nàng luôn nhắc đến tiền, quá tục tằng.
Thẩm đại nhân là gió mát trên bầu trời cao, là người coi tiên tài như cặn bã.
"Thẩm đại nhân, ngài ăn bánh đi, ta đi phòng bếp nhìn xem." Phòng bếp còn có việc cần làm, Khương Bảo Châu đứng dậy đi ra cửa.
Giữa hành lang, Tiểu Kiều mặc một chiếc áo choàng hồ ly màu trắng, nhìn thấy Bạch Lạc Trần ra cửa, nàng di chuyển ánh mắt sang nơi khác.
"Tiểu Kiều, ăn tết nên ăn nhiều một chút"
Bạch Lạc Trần không hề cảm thấy áy náy vì những lời chính mình đã nói, hiện tại cũng đã quên không còn một mảnh.
"Đồ ăn Bảo Châu dụng tâm làm, đương nhiên phải ăn nhiều một chút."
Vốn dĩ Tiểu Kiều không muốn phản ứng Bạch Lạc Trần, nhưng sau đó nàng cân nhắc một chút, nếu như thay đổi quá lớn thì ngược lại sẽ dẫn đến sự chú ý.
Tối hôm qua, nàng nằm ở trên giường ngủ không được, chẳng sợ bụng đói đến mức kêu thì thâm thì nàng cũng không ăn bánh.
Nàng muốn thay đổi, làm lóe mù mắt chó của Bạch Lạc Trân!
Giao thừa đêm 30, trong con ngõ nhỏ vang lên tiếng pháo trúc, nhà nào cũng vui vẻ.
Hơn mười món ăn chính đã được chuẩn bị xong, Khương Bảo Châu lại làm thêm mấy món ăn kèm.
"Bảo Châu, mấy người các con ra ngoài đi dạo đi!"
Bắc Địa ăn tết vui mừng, việc trong bếp đã có Văn thị cùng Khương ma ma làm.
Ăn tết, mang theo kẹo ra cửa đi một vòng, gặp được bọn nhỏ thì có thể chia sẻ với nhau.
"Nương, con đã lớn rồi”
Khương Bảo Châu cũng muốn ra ngoài đi một vòng, nhưng nhìn thấy tụi nhỏ vài tuổi ăn kẹo ở đầu ngõ, cảm thấy chính mình trà trộn vào thì có chút mất mặt.
Không đề cập tới nàng sắp mười bốn, nhưng tim đã sắp 30 rồi.
"Mau đi đi!"
Văn thị mím môi, trong kinh thành có nhiều quy củ, ngày tết phải vào cung, lễ nghi quy củ không thể làm lỗi, khiến người rất mệt mỏi.
Bảo Châu nhà bà thật đúng là chưa từng đi ra ngoài chơi.
"Nương, vậy con ra cửa đi một vòng liền trở về."
Khương Bảo Châu bị nương nói làm động lòng, liền mang theo Tiểu Hỉ ra cửa.
"Bảo Châu tỷ tỷ, Tiểu Hỉ tỷ tỷ!"
Hai người vừa đến ngõ nhỏ thì nhóm trẻ con đã lập tức vây quanh lên.
Ăn tết, mỗi người đều thay áo mới, trong tay có kẹo, hạt dưa và những thứ khác.
Khương gia rất biết cách cư xử làm người, tặng cho hàng xóm hạt dưa ngũ vị hương và đậu phộng, cũng nhận được không ít quà đáp lễ.
"Bảo Châu tỷ, cho ngươi ăn bánh xốp do nương của ta làm."
Một đứa nhỏ móc ra một khối bánh, ở giữa có một lỗ nhỏ, hầu hết mọi nhà ở Bắc Địa đều làm món này vào ngày tết.
Nhóm phụ nhân trong nhà cũng đã vắt hết óc, muốn làm những món không giống nhau.
Bánh xốp là dùng đường trắng, trứng gà và bột mì làm, sau khi bỏ vào chảo đầu dán thì vừa ngọt lại xốp giòn.
Đối với bọn nhỏ quanh năm suốt tháng không ăn được vài lần kẹo mà nói thì đây là món ngon hiếm thấy. Khương Bảo Châu dựng ngón tay cái lên, ăn chút kẹo đậu phộng của đứa nhỏ khác đưa cho.
Sau khi Khương Bảo Châu khen từng người, nàng lại ăn từng món trên mâm bánh kẹo năm mới của bọn nhỏ.
Ra ngoài đi dạo một vòng, Khương Bảo Châu suýt chút nữa đã ăn no.