Chương 242: Chơi Tuyết
Chương 242: Chơi TuyếtChương 242: Chơi Tuyết
Nàng tìm lấy cớ để trốn về nhà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn nhỏ còn có tâm đua đòi, nàng cần phải ăn hết tất cả, sau đó còn phải thay đổi biện pháp khen ngợi từng người một.
Nếu không, đứa nhỏ không nhận được lời khen sẽ không vui.
Cơm tất niên, Khương gia cả chủ lẫn khách tổng cộng có ba bàn.
Chả phú quý, cá hầm ớt, tôm muối tiêu, vịt nướng, gà hầm nấm, gà vịt thịt cá thay đổi cách làm, bày biện cả một bàn lớn.
Mọi người đều uống rượu, nhưng Khương Bảo Châu lại tự mình mân mê ra rượu trái cây.
Trước tiên dùng bánh và rau trộn, nam nhân ngồi ở một chỗ uống rượu. Chờ sau khi uống được nửa giờ, đến lúc lên đèn, cơm tất niên chính thức bắt đầu.
"Cha, tuy rằng nhà ta đến Bắc Địa nhưng có thể bình an ở cùng nhau."
Khương Tu Văn đã sửa lại tật xấu, sang sảng cười nói.
Trước kia cha luôn ghé bỏ hắn, còn tuyên bố nếu không phải sinh ra ở Khương gia thì hắn đã phải đi làm anh nông dân trồng trọt.
Khương Tu Văn không dám nói chính mình thành công, nhưng bằng bản lĩnh của chính mình mà năm trước kiếm được mấy trăm lượng bạc.
"Tại hạ bất tài, đúng là tú tài Lạc Phách có chút danh tiếng ở biên thành."
Khương Tu Văn đứng lên, vô cùng kiêu ngạo lộ ra áo choàng của mình.
Khương Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, vội vàng nhìn vê phía Khương Bát Đấu.
Sợ cái gì liền tới cái đó, đại ca cũng đâu có uống nhiều rượu đâu!
"Thì ra con chính là tú tài Lạc Phách à, làm tốt lắm!"
Khương Bát Đấu cắn răng, muốn quăng ly rượu ra ngoài, nhưng lại thấy tiếc cho cái ly và rượu bên trong.
Hai đứa con trai này thật tốt, luôn luôn cống hiến sự ngột ngạt cho ông.
"Cảm ơn"
Chờ năm sau, Khương Tu Văn sẽ cố gắng kiếm tiền nhiều hơn.
Hắn biết nhị đệ viết ( Tây Du Ký ), cảm thấy hổ thẹn không bằng.
"Hiện tại là ngày tết, chúng ta không nên nhắc đến chuyện kiếm tiền làm gì"
Khương Bảo Châu phụ trách khuấy động không khí. Khương gia đi được đến đây không phải dựa vào sự cố gắng của một người, mà là cả nhà đoàn kết.
Năm sau, tiếp tục làm buôn bán kiếm tiền, hy vọng trong nhà có chuyện vui sớm.
"Hoài Dung, chúng ta chúc Khương bá phụ mau bình phục đi”
Bạch Lạc Trần đứng lên nâng chén, nói rất chân thành.
Khương Bát Đấu không tốt thì sao có thể có sức lực đuổi đánh Thẩm hồ ly có ý đồ với Khương Bảo Châu chứ.
Nghe nói Thẩm Hoài Dung chuẩn bị tìm bà mối từ kinh thành đến Khương gia cầu hôn, mà phía Khương gia lại hoàn toàn không biết gì cả.
Không xem xong náo nhiệt thì Bạch Lạc Trần kiên quyết không kết thúc cuộc vui.
Thẩm Hoài Dung đứng lên, rất cung kính chúc mừng Khương Bát Đấu.
Tết nhất đã tạo cho Khương Bát Đấu ảo giác sắp phong cảnh hồi kinh, ổn định ngồi trên địa vị cao.
Lúc lên đèn, bên ngoài có tuyết rơi, tuyết rơi xào xạc lập tức rơi xuống tạo thành một lớp thật dày.
Sau khi ăn xong, thu dọn chén đũa xong, Khương ma ma lại bưng sủi cảo lên bàn.
Mọi người cùng ngồi chung bàn lớn, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, vừa làm vẫn thắn.
Chờ đến khi gác đêm thì vẫn còn một bữa.
Tiểu bối đều đã ra cửa, Khương Bảo Châu ở trong sân đắp người tuyết.
"Tiểu Hỉ, ngươi dám đánh lén ta!"
Khương Bảo Châu cùng Tiểu Hỉ đang đắp người tuyết, bất ngờ bị Tiểu Hỉ ném một nắm tuyết.
Nàng đứng dậy làm bộ phải đánh trở lại, đuổi theo Tiểu Hỉ chạy khắp nơi.
Kết quả là không lưu ý, nắm tuyết không có mắt, bay thẳng đến chỗ Thẩm Hoài Dung.
Nắm tuyết vừa vặn đánh trúng má Thẩm Hoài Dung.
"Thẩm đại nhân, ta..."
Khương Bảo Châu đang muốn xin lỗi, chỉ thấy Thẩm Hoài Dung cởi áo choàng xuống ném cho Thanh Y, lấy một nắm tuyết trên mặt đất ném thẳng đến chỗ Khương Bảo Châu.
"AI"
Khương Bảo Châu hét to trốn tránh, nàng không ngờ Thẩm đại nhân cũng gia nhập vào.
Vừa né tránh vừa ném tuyết vào Thẩm Hoài Dung. Đáng tiếc, Khương Bảo Châu ném không chính xác.
Ném rất lâu mà Thẩm Hoài Dung vẫn bình an không có việc gì, nhưng Bạch Lạc Trần lại thường xuyên trúng chiêu.
"Tiểu Ngũ Tử, ta hoài nghi Bảo Châu và Thẩm hồ ly đã thông đồng với nhau, chỉ ra tay với ta."