Chương 245: Nam Sắc Lầm Người
Chương 245: Nam Sắc Lầm NgườiChương 245: Nam Sắc Lầm Người
Văn thị sớm đã đối đãi với Phùng Đại Xuân như người nhà nên rất để bụng đối với việc hôn nhân của hắn.
Phùng Đại Xuân ở tại phòng của hạ nhân, ngày thường người đến người đi.
Văn thị cân nhắc tìm một gian nhà ở tại tiền viện, trang trí lại rồi làm hỉ phòng cho hai người.
"Phu nhân, nếu mà không ngại thì phá thông sân của Tiền gia đi"
Tiền bà tử ho khan hai tiếng, khẩn cầu nói.
Bà ấy chỉ có một cháu gái là Tiần Ngọc Lan, trong nhà chẳng còn ai nên tòa nhà sẽ bỏ không.
Tiền bà tử không hề có ý muốn để Phùng Đại Xuân làm con rể tới cửa, trong lòng bà ấy có vài phần lo lắng. Con trai con dâu bà ấy đã không còn, Tiền gia không có người, nhưng nhà mẹ đẻ của bà ấy lại còn có huynh đệ khoẻ mạnh.
Tiền bà tử sợ hãi bản thân không còn thì người nhà mẹ đẻ sẽ tới đoạt sân.
Đến lúc đó, Tiền Ngọc Lan chỉ là một bé gái mồ côi, còn không phải tùy ý mặc người xoa nắn hay sao.
"Tiền đại nương, chúng ta là người rộng mở, nhất định sẽ không để Ngọc Lan chịu tủi thân."
Văn thị hiểu nỗi khổ của Tiền bà tử, rất thoải mái mà đồng ý.
Hai nhà nói đến việc hôn nhân, Tiền Ngọc Lan gọi Khương Bảo Châu đến một bên rồi nói: "Bảo Châu, sao giờ muội mới vào?”
Mọi rợ thừa dịp đêm ba mươi mà đánh lén, phần lớn dân chúng đều không có phòng bị. Chờ đến sáng mai, chắc là sẽ nghe thấy có tin tức về người thương vong.
“Đại Phi giám sát ở đầu hẻm, ta nhân cơ hội thu dọn nhà kho."
Mọi rợ đến cũng là đến không, một cái đùi gà cũng không thể mang đi, còn phải để mạng ở lại.
"Chúc mừng tỷ, Ngọc Lan tỷ tỷ."
Tiền Ngọc Lan gả cho Phùng Đại Xuân, về sau trên vấn đề xưng hô lại nảy sinh vấn đề.
Khương Bảo Châu gọi Phùng Đại Xuân là "Đại Xuân thúc", vậy về sau Ngọc Lan tỷ tỷ cũng không phải là muốn biến thành "Đại Xuân thẩm" đấy chứ?
"Được đấy, gọi ta thành già như vậy cũng được!"
Tiền Ngọc Lan nghĩ đến cái gì, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Nàng còn nhớ rõ lời nói đoán mệnh của ông già râu bạc ở trên chợ vào ngày mồng tám tháng chạp.
Ông lão nói, trong vòng một năm nàng sẽ gả chồng.
Nếu ông lão nói chuẩn như vậy, vậy Khương Bảo Châu sẽ cần phải chú ý nhiều thêm.
"Ta biết, nam sắc lầm người."
Khương Bảo Châu sờ cái mũi, ông lão kia nói rất mơ hồ, nàng đâu có đào hoa.
Tiếng chuông giờ Tý gõ vang, mọi rợ bị quân thủ thành cùng các bá tánh hợp lực bắt sống toàn bộ.
Khương Bảo Châu lập công lớn, nàng thu lại trang bị, bừa bãi vô danh.
Ngày đầu tiên của năm mới, đêm qua mọi rợ đột kích cũng không làm hỏng không khí vui mừng ăn tết của dân chúng biên thành.
Sáng sớm, Văn thị mang theo Khương Bảo Châu đến cửa hỏi thăm người quen.
Hai người cầm theo lễ vật đến tiệm đường cùa nhà Bàn Nha.
Cha nương Bàn Nha cũng mang theo lễ vật chuẩn bị đến Khương gia, người hai nhà vừa lúc gặp phải nhau.
"Đi thôi, đến nhà ta ngồi đi."
Mùng một năm mới, cửa hàng đường không mở cửa, Văn thị chủ động mời.
Khương Bảo Châu sớm đã cùng Bàn Nha ghé vào một chỗ nói chuyện.
"Bảo Châu, ta nói cho cô biết một chuyện mới mẻ."
Tối hôm qua, Bàn Nha biết được mọi rợ đột kích, nàng cùng cha nàng đi đóng ván cửa sổ cùng ván cửa của cửa hàng.
"Ngươi đoán ta thấy được gì?"
Quý bà tử lén lút đi theo phía sau một hán tử. Hán tử kia vừa đi vừa thúc giục, rất giống một tên du côn.
"Đã hơn nửa đêm, Quý bà tử xuất hiện thì chắc chắn là không có chuyện tốt gì”
Khương Bảo Châu cảm thấy may mắn vì đã đuổi bà tử kia đi, nếu không thì có Quý bà tử gây sự, Khương gia ăn tết cũng không vui vẻ.
"Quý bà tử muốn bạc của hán tử, nên đã mở cửa nhà của Quý đại cô nương ra."
Hơn nửa đêm dẫn nam tử tới cửa, nhất định là làm chuyện không tốt.
Quý đại cô nương lại không tốt thì cũng đã chứa chấp bà ta.
Quý bà tử thật thiếu đạo đức.
Giọng nói của Bàn Nha rất nhỏ, chuyện này, cha nương nàng đều không biết.
"Buổi sáng ta đi chúc tết Quý đại cô nương, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế."
Bàn Nha gõ cửa, đợi một lúc lâu cũng không hề có động tĩnh.
Xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết, Bàn Nha còn rất đồng tình với Quý đại cô nương.