Chương 246: Ngươi Chờ Đấy
Chương 246: Ngươi Chờ ĐấyChương 246: Ngươi Chờ Đấy
"Quý bà tử là một cây gậy thọc cứt, ai dính vào thì người đó xui xẻo."
Chưa chắc Quý đại cô nương không biết rõ Quý bà tử là người nào, nhưng mà vì thanh danh nên ngượng ngùng mà không dám đuổi người đi.
Kết quả, mình lại gặp phải tai họa.
Mùng một năm mới, người Khương gia đi thăm người thân bạn bè.
Cuối ngày, Nguyễn Miên Miên mang theo nha hoàn tới Khương gia chúc tết.
Nguyễn gia không đơn giản, đại bá của Nguyễn Miên Miên làm quan lớn ở kinh thành, đã từng là đối thủ một mất một còn của Khương Bát Đấu.
Biết được Nguyễn tiểu thư tới cửa hỏi thăm, sắc mặt Khương Bát Đấu rất khó coi. "Lão gia, ít nhiều gì thì lão nhị nhà ta cũng được Nguyễn đại nhân quan tâm đấy."
Văn thị khuyên bảo vài câu, lúc trước không được biết nội tình, Khương Bát Đấu còn khen Nguyễn Miên Miên thật tình.
Nhà mình đã rời khỏi kinh thành, vì vậy ân oán thị phi của trước kia nên tiêu tan.
"Nghe phu nhân."
Ông đã không còn làm quan, không muốn có nhiều tiếp xúc với Nguyễn gia, là do lòng tự trọng quấy phá, ông sợ bị người khác chế giếu.
Khương Bát Đấu cân nhắc, nếu ở trước mặt tiểu bối mà trầm cái mặt xuống, vậy thì có vẻ ông lại có lòng dạ hẹp hòi.
Khương Bát Đấu cùng Văn thị tiếp đãi Nguyễn Miên Miên ở phòng khách.
Sau khi Nguyễn Miên Miên vào cửa thì cho Khương Tu Võ một cái ánh mắt "Ngươi chờ đấy".
Khương Tu Võ lập tức cảm giác được có chút không tốt.
"Nguyễn tiểu thư, hôm nay là mùng một năm mới nên cô phải đi thăm hỏi rất nhiều nhà phải không?"
Khương Tu Võ còn không đợi Nguyễn Miên Miên ngồi xuống, đã cân nhắc đuổi người đi.
"Rất nhiều, nhưng mà Miên Miên càng muốn tới chúc tết cho Khương bá phụ cùng Khương bá mẫu."
Nguyễn Miên Miên quay đầu, rất nhanh chóng liếc Khương Tu Võ một cái.
Từ sau ngày Khương Tu Võ uống say rồi gọi cha nàng một tiếng "Cha', là cơn ác mộng của nàng bắt đầu.
Năm trước, Nguyễn Miên Miên lấy lý do không muốn gả chồng để từ chối bà mối làm mai cho công tử nhà quan. Cha nương nghĩ lầm nàng cùng Khương Tu Võ tình đầu ý hợp, nhưng vì thân phận của Khương Tu Võ mà nói không nên lời.
Nguyễn gia là danh môn, Khương gia cũng không kém.
Tuy rằng ngã xuống từ chỗ cao, nhưng lại có chút ẩn tình bên trong.
Cha nương không có yêu cầu gì với Nguyễn Miên Miên, Nguyễn gia không có ý muốn bò thêm về phía trước, chỉ cầu gả được nữ nhi vào một nhà hoà thuận vui vẻ.
Nghe cha nương khuyên giải, Nguyễn Miên Miên thiếu chút nữa đã tức giận đến hộc máu.
Cái tên tiểu nhân Khương Tu Võ này, dám có can đảm bôi đen nàng!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hôm nay Nguyễn Miên Miên tới cửa thăm hỏi, là đã chuẩn bị vẹn toàn.
Khương Tu Võ làm nàng không thoải mái, nàng sẽ cho Khương Tu Võ một bài học mà cả cái cuộc đời này đều không quên được.
"Cha, nương."
Nguyễn Miên Miên đứng lên, mở miệng một cái là nổ tung.
Khương Tu Võ đang ở một bên, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Nguyễn Miên Miên điên rồi à?
Hắn hại Nguyễn Miên Miên, là dựa vào rượu, cho dù bị đề cập đến thì hắn cũng có lý do.
Bởi vì Nguyễn đại nhân quá từ ái, cho nên nghĩ đến cha.
Nguyễn Miên Miên nhìn còn bình thường, mà lời nói lại làm bốn phía kinh sợ.
"Tiểu thư, ngài..." Hồng Trù cũng há hốc mồm, các nàng thương nghị là sẽ bôi nhọ Khương Tu Võ.
Khương Tu Võ đã nói bậy không ít về Đại Minh Bạch, Khương Bát Đấu biết được bị nghịch tử sỉ nhục thì nhất định sẽ xử lý hắn.
Ai biết, tiểu thư nhà nàng lại không dựa theo kịch bản.
"Miên Miên, đây là..."
Văn thị nhìn thoáng qua Nguyễn Miên Miên, lại nhìn về phía Khương Tu Võ, cuối cùng chờ nhi tử tới giải thích.
"Bá mẫu, tha thứ cho Miên Miên tội vô lễ"
Nguyễn Miên Miên đứng dậy hành lễ, nói lên chuyện sâu sa của nàng cùng Khương Tu Võ.
Biết được Khương Tu Võ ném Quý lão tam tới viện của Nguyễn Miên Miên, sắc mặt Văn thị đã không còn đẹp, mà mặt Khương Bát Đấu có thể dùng từ xanh mét để hình dung.