Chương 251: Vứt Tú Cầu Chiêu Thân
Chương 251: Vứt Tú Cầu Chiêu ThânChương 251: Vứt Tú Cầu Chiêu Thân
"Ăn thật ngon!"
Tiền Ngọc Lan thở ra hơi nóng, do trời lạnh nên không bị bỏng miệng.
Ra tháng giêng, nàng sẽ phải đi lấy chồng, sau này sợ rằng sẽ không còn cơ hội có thể tùy ý đi dạo nữa.
Bên cạnh quán đậu hũ rán còn có bán khoai lang nướng và khoai tây nướng.
Ngoài ra, còn có quầy hàng bán thịt nướng, thịt viên, bánh bao chiên nước.
Toàn bộ đường phố, từ đầu tới đuôi, quầy hàng ngập tràn hai bên đường.
Dòng người chen chúc xô đẩy, mọi người đi thành hai hàng để tránh bị đẩy ngã.
Tiền Ngọc Lan cùng Bàn Nha đi đằng trước, Ngô Thông đi phía sau nói chuyện phiếm cùng với Khương Bảo Châu: "Nghe nói nhị ca muội đính hôn cùng với Nguyễn tiểu thư?"
"Ừm, tất nhiên chuyện này không thể giấu được vạn sự thông ở biên thành"
Hai nhà không thông báo, nhưng mà Khương Tu Võ lấy thân phận Ngô Thừa Ân nên được rất nhiều người chú ý đến.
"Đó là điều đương nhiên."
Ngô Thông là người biên thành nên tất nhiên sẽ hiểu biết Nguyễn gia nhiều hơn so với Khương Bảo Châu.
Nguyễn gia cũng có chút giống như Khương gia là rất yêu thích nữ nhỉ.
Nguyễn tiểu thư đã tập võ từ nhỏ, Ngô Thông cực kỳ muốn biết giữa Nguyễn Miên Miên và Khương Tu Võ, cuối cùng thì ai lợi hại hơn.
"Ta đoán là nhị ca ngươi." Với năng lực của Khương Tu Võ mà làm bộ khoái ở nha môn thì chính là nhân tài không được trọng dụng.
"Vậy cũng chưa chắc, huynh không được xem thường nữ tử."
Về mặt kỹ xảo nhỏ thì Khương Tu Võ không phải đối thủ của Nguyễn Miên Miên.
Khương Tu Võ là người miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài mặt thì nói không muốn cưới Nguyễn Miên Miên nhưng thân thể lại rất thành thật.
Thôi, con trai lớn không thể giữ trong nhà.
"Đến canh giờ này rồi sao tiết hoa đăng vẫn chưa bắt đầu, ta nghe nói đêm nay có đội ngũ múa lân mà."
Ngô Thông yêu thích nhất chính là xem náo nhiệt, nhắc đến là thần thái bay bổng.
Ở biên thành không hay được xem đội ngũ múa lân, lân được xem gần đây nhất, vân là tiết hoa đăng của năm kia.
Hai người đang nói chuyện thì dòng người đột nhiên kích động đi về phía trước.
"Phía trước có xiếc ảo thuật, còn có đoán đố đèn."
Người nhiều có nghĩa là rất náo nhiệt, Ngô Thông dẫn đường ở phía trước, đám người Khương Bảo Châu theo sát ngay sau đó.
Ở một khoảng đất trống trên con đường trung tâm biên thành.
Trên đất trống dựng một đài cao.
"Mau đến xem, Giả gia vứt tú cầu chiêu thân!"
Trong đám người, có người hô to.
"Vứt tú cầu chiêu thân?"
Đây là lần đầu tiên Khương Bảo Châu nghe nói khi xuyên đến Đại Tâ. Không ngờ lễ hội hoa đăng còn có náo nhiệt để xem, chẳng trách đám người đều đổ xô đến bên này.
"Giả tiểu thư đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn chưa gả đi ra ngoài."
Đại nương ở một bên khe khẽ nói nhỏ với những người xung quanh.
Giả gia buôn bán gạo thóc, đặc biệt là kể từ khi biên thành khai chiến, việc buôn bán càng ngày càng tốt.
Gia lớn nghiệp lớn, nhưng chỉ có một nữ nhỉ.
Giả lão gia yêu nữ như mạng, luyến tiếc nữ nhi gả ra ngoài chịu khổ.
Hiện tại đã đến hai mươi tuổi, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
"Nếu ai làm rể hiền của Giả gia thì nửa đời sau không lo ăn uống!"
Nhi tử của đại nương đã thành thân, không phù hợp với yêu cầu. Vì vậy, vị đại nương này cảm thấy rất tiếc nuối.
Trên đài, quản sự của Giả gia nói tới quy tắc tú cầu chiêu thân.
Đầu tiên cần phải là nam tử, tiếp theo, chỉ cần năm nay đã trên mười lăm.
Chỉ có một yêu cầu là đối phương chưa cưới.
Cho dù là lớn tuổi mà chưa vợ thì cũng phù hợp với yêu cầu.
Chỉ cần bắt được tú cầu thì chính là con rể của Giả gia.
"Ngô sư huynh, nếu không huynh thử xem?
Khương Bảo Châu nhìn xung quanh một vòng, xung quanh chỉ có Ngô Thông thích hợp.
"Không được."
Ngô Thông xua tay, hắn vẫn chưa cập quan, không nóng nảy đón dâu, còn muốn chờ thêm hai năm nữa đâu.
Giả tiểu thư nhất định là chờ không kịp.
"Còn có nguyên nhân khác chứ gì?"
Khương Bảo Châu nhìn sắc mặt của Ngô Thông, liền hiểu được ẩn tình trong đó.