Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259: Một Đóa Hoa Tươi Cắm Trên Bãi Phân Trâu

Chương 259: Một Đóa Hoa Tươi Cắm Trên Bãi Phân Trâu Chương 259: Một Đóa Hoa Tươi Cắm Trên Bãi Phân TrâuChương 259: Một Đóa Hoa Tươi Cắm Trên Bãi Phân Trâu

Bên này, Khương Bảo Châu đi gặp đại ca

Trong doanh trướng của Khương Tu Văn.

Khương Tu Văn trông có chút tiều tụy, nhưng tỉnh thần vẫn còn tốt.

"Tiểu muội, muội đã đến rồi!"

Nhìn thấy Khương Bảo Châu, Khương Tu Văn rất kích động.

Nhưng sau khi nhìn thấy Khương Bảo Châu đến tay không thì hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

"Đại ca, ta tới thăm huynh”

Khương Bảo Châu híp mắt, chẳng lẽ tình cảm của nàng cùng đại ca còn không bằng một bữa bánh bao thịt sao? Toàn bộ thức ăn đã cho Thẩm đại nhân, trong túi nàng hiện tại chỉ có kẹo đậu phộng.

"Thôi được rồi, kẹo đậu phộng cũng được."

Khương Tu Văn bỏ vào trong túi, chậm rãi hỏi: 'Là cha mẹ phái muội tới hỏi thăm tin tức sao?”

Khương Tu Văn liếc mắt một cái liền nhìn thấu mục đích Khương Bảo Châu tới quân doanh.

"Hỏi thăm tin tức gì, muội là tới đây để gặp Thẩm đại nhân"

Nhìn đại ca nhìn khắp nơi, tất nhiên là muốn cố ý úp úp mở mở.

Khương Bảo Châu cũng không mắc lừa, nhấn mạnh việc chính mình chỉ đến gặp Thẩm Hoài Dung, nhân tiện thăm Khương Tu Văn một chút.

"Chẳng lẽ cha mẹ không hỏi xem ý kiến của ta?"

Dù sao chuyện lớn liên quan đến cả đời, không thể qua loa bị lừa gạt.

Cha mẹ lại không hỏi ý tứ của hắn, Khương Tu Văn thật thương tâm.

Hắn không khỏi hoài nghi, chính mình thật sự là con ruột sao?

Đối mặt với đại ca làm ra vẻ, Khương Bảo Châu không chút lưu tình cắm đao, nàng nói: "Là bản thân huynh ôm tú cầu không buông tay, liên quan gì đến cha mẹ chứ?"

Khương Tu Văn che ngực, suýt chút nữa đã không bắt được.

Khương Bảo Châu còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải nàng kéo Thẩm Hoài Dung né mất thì thì có lẽ hẳn đã không bắt được tú cầu rồi.

"Nhân duyên do trời chú định, đại ca nhận đi." Khương Bảo Châu biết mình đuối lý, khóe miệng nàng co giật.

Mẹ nói rất đúng, không nên thông cảm với Khương Tu Văn.

Nếu như không phải nàng chạy trốn thì đại ca vẫn ở trên đường đi xem mắt, vĩnh viễn không thể đến được đích.

"Ta biết rồi”

Tú cầu chọn rể, vốn dĩ là một canh bạc lớn, mà Khương Tu Văn cũng đã đi vào bàn cờ.

Nói thế nào, tính tình của hắn cùng Giả lão gia cũng hợp nhau nên tương lai hắn sẽ đối xử tốt với Giả tiểu thư.

Giả tiểu thư còn có cái tên nghe rất hay, Minh Nguyệt.

"Đại ca, nếu dáng vẻ của Giả tiểu thư không xinh đẹp thì sao?"

Khương Bảo Châu dưới sự rối rắm, cũng nói chuyện đó ra miệng. Nàng hy vọng đại ca có thể chuẩn bị tâm lý tốt một chút, nếu không vào đêm tân hôn, hắn vừa nhìn thấy Giả tiểu thư đã bỏ chạy thì loại hành vi này vừa không có trách nhiệm, còn làm tổn thương người ta.

"Có sắc đẹp ở trong sách."

Muốn tuyệt thế mỹ nhân, thì chỉ có thể tìm kiếm trong sách.

Trong hiện thực, tất cả mọi người đều là người thường.

"Tiểu muội, đại ca không thể không nói với muội vài câu."

Khương Tu Văn đánh giá Khương Bảo Châu từ trên xuống dưới, rất phê bình.

Tiểu nha đầu đến quân doanh, nhưng người đầu tiên nàng tìm không phải là người đại ca này, mà chạy đến tìm một nam tử bên ngoài.

Vì sao?

Còn không phải vì dáng vẻ đẹp trai của Thẩm Hoài Dung.

Khương Bảo Châu vì sắc mà quên huynh là chuyện vô cùng đáng buồn.

"Thẩm đại nhân không phải nam tử bên ngoài, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của ta."

Khương Bảo Châu nhấn mạnh, vào giây phút quan trọng, Thẩm Hoài Dung còn đáng tin cậy hơn cả Khương Tu Văn.

"Lấy sắc thờ người, sắc suy mà tỉnh mỏng."

Cho dù là nam hay nữ, điều đầu tiên quan trọng nhất chính là tâm hồn bên trong.

Tâm hồn đáng yêu còn quan trọng hơn một thân thể xinh đẹp.

"Tiểu muội, muội nghĩ đi, trăm năm sau, cho dù vẻ ngoài xinh đẹp thế nào thì vân sẽ hóa thành một bộ xương khô."

Khương Tu Văn đuổi Khương Bảo Châu ra khỏi doanh trướng, ngoài miệng còn thở than.

"Là do ta hiểu sai ý gì của đại ca sao."

Khương Bảo Châu không thể không nghi ngờ chính mình.

Chờ đến khi trở về nhà, Văn thị vẫn đang tiếp đãi tiểu thư nhà họ Giả đến làm khách.

Chờ đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Giả tiểu thư thì Khương Bảo Châu chỉ có một suy nghĩ trong đâu.

Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trân.

Tất nhiên, Khương Tu Văn chính là phân trâu!

"Bảo Châu, con trở về thật đúng lúc."

Văn thị hỏi: "Con đến quân doanh có gặp đại ca của con không?”
Bình Luận (0)
Comment