Chương 260: Quá Có Lợi
Chương 260: Quá Có LợiChương 260: Quá Có Lợi
Hai nhà đang bàn bạc ngày cưới và đã quyết định vào ngày mùng một tháng hai âm lịch.
Tháng giêng ở biên thành không được làm việc cưới xin, còn vào ngày mồng hai tháng hai âm lịch thì Phùng Đại Xuân cưới Tiền Ngọc Lan, trong nhà còn phải lo liệu một hồi.
Văn thị nhìn thấy Giả gia có chút nóng vội, chủ động đề nghị chuyện hôn nhân sớm.
Từ đầu đến đuôi, Khương Tu Văn không có quyền nói lời nào.
Chuyện kết hôn, chỉ cần hắn gật đầu là được.
"Được rồi."
Khương Bảo Châu vẫn còn ở trong trạng thái kích động, đại tẩu của nàng rất đẹp!
Làn da trắng nõn còn rất mịn màng, vả lại người cũng giống như tên, trông như tiên nữ.
Xinh đẹp như thế này, xem như quá có lợi cho Khương Tu Văn rồi.
Khó trách, hắn lại nói xằng nói bậy với nàng, nói cái gì mà không thể nhìn vẻ bề ngoài, hóa ra chính là khoe mẽ việc bản thân mình được lợi.
Phì, đại ca thật là quá đạo đức giả!
Trước mặt Giả Minh Nguyệt, Khương Bảo Châu vẫn chừa chút mặt mũi cho Khương Tu Văn nên không nói rõ.
"Bảo Châu, chờ qua tháng giêng là ta và muội sẽ là người một nhà."
Khương gia cưng chiều tiểu muội, Giả Minh Nguyệt gả vào đây hiển nhiên cũng sẽ yêu thương nàng.
Nhà nàng buôn bán lúa gạo và có ngàn mẫu ruộng tốt, có thể cho Khương Bảo Châu ủ rượu.
"Muội không nói ta cũng biết."
Giả Minh Nguyệt mím môi cười.
Vào ngày mười lăm tháng này, nàng và Khương Tu Văn đã gặp mặt nhau lần đầu tiên.
Vốn dĩ nàng đối với chuyện kết hôn đã có chút nản lòng.
Những lời nói ra vào trong biên thành cũng không làm ảnh hưởng gì lớn đối với nàng, chỉ là trong lòng cha mẹ nàng không chịu nổi.
Nhất là mẫu thân, bởi vì không thể sinh con trai cho phụ thân mà luôn cảm thấy áy náy.
Giả Minh Nguyệt đã đi đến quyết định, nếu như vậy không bằng ném tú cầu chọn rể.
Tìm được phu quân có hình dáng thế nào, nàng cũng không quá chờ mong, có lẽ đó vốn là định mệnh.
Tú câu dừng ở trong tay Khương Tu Văn, Giả Minh Nguyệt nhìn ra sự bất đắc dĩ của hắn.
"Tu Văn đã đến Giả phủ với ý định muốn nói chuyện từ hôn với tỷ."
Lúc ấy, Khương Tu Văn đã nghiêm túc nói chuyện hôn nhân đại sự không phải trò đùa, ném tú cầu chọn rể là đánh cược lòng mình.
"Hắn dám nói như vậy?"
Khương Bát Đấu thật muốn cởi giày, nhưng chủ nhân của câu nói đó không có ở đây.
"Dạ đúng."
Giả Minh Nguyệt bị giảng đạo lý hết nửa canh giờ, nàng còn thường xuyên ngáp.
Mấy ngày nay không ngủ ngon, cái miệng nói không ngừng của Khương Tu Văn giống như đang hát ru vậy.
"Nha hoàn thấy cháu mệt mỏi như vậy, nên nàng đã tháo khăn che mặt của cháu xuống..."
Ngay lúc này, Giả Minh Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng hít một hơi thật sâu.
Sau đó, thái độ của Khương Tu Văn cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
"Nếu tú cầu đã rơi xuống trên người ta, ta không cưới nàng thì thanh danh của nàng cũng sẽ không còn."
Sắc mặt Khương Tu Văn nghiêm túc, nếu hắn không lấy Giả tiểu thư thì hắn vẫn sẽ bị ngàn người chỉ trỏ.
Nếu hắn đã bắt được tú cầu, vậy thì đem chuyện hôn nhân này thành đi.
"Cho nên, cháu rất cảm tạ đại công tử"
Giả Minh Nguyệt sờ mặt mình, nấu không phải nàng bỏ ra vạn lượng để mua được phương thuốc gia truyền dùng, thì hiện tại nàng vẫn là một người vô cùng xấu xí và vẫn sẽ bị bỏ rơi như chiếc giày rách.
Khương Bát Đấu cùng Văn thị rời đi, để lại không gian cho các tiểu bối nói chuyện phiếm.
"Giả tỷ tỷ, đại ca của ta là người tốt."
Khương Bảo Châu cân nhắc làm sao để cứu lại hình tượng cho Khương Tu Văn, chuyện trông mặt mà bắt hình dong này cần được tẩy trắng.
"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, nên tỷ cũng không trách huynh ấy."
Giả Minh Nguyệt cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi.
Trước khi đến Khương gia, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị ghét bỏ.
Cho dù nàng có xinh đẹp đến mấy, thì nàng cũng đã qua hai mươi tuổi, ở trên việc hôn nhân không có được lợi thế.
Nhà họ Giả ngoài tiền tài ra thì cũng không hề có quyên thế và địa vị gì.
"Ở chung lâu rồi là tỷ sẽ biết."
Sự tương thân tương ái của Khương gia khác với những người bình thường.
Khương Bảo Châu không thể nói tốt, điều này chỉ có thể để mỗi người tự cảm nhận.
Tuy mối quan hệ hòa thuận như vậy, nhưng giữa huynh muội với nhau cũng không thiếu việc gài bẫy lẫn nhau.