Chương 266: Thân Càng Thêm Thân
Chương 266: Thân Càng Thêm ThânChương 266: Thân Càng Thêm Thân
"Cháu nhỏ tuổi hơn Tu Văn một chút, cũng cập quan rồi."
Văn thị mang hộp Bát Bảo lên, bên †rong có tám loại món ăn vặt.
Hạt dưa ngũ vị, đậu phộng rang, hạch đào màu hổ phách, còn có chà bông, đều là thứ trong nhà dùng để mời khách quý.
Văn thị lột đậu phộng cho cháu trai, còn không quên quan tâm chuyện chung thân đại sự của hắn.
"Cô cô, thật ra cháu từ Tây Bắc đến đây một chuyến cũng là vì có chuyện muốn bàn với cô cùng dượng."
Văn Xuyên Hàn cũng đã cập quan nhưng chưa đính hôn.
Cha mẹ của hắn ở bên kia đã sớm có ý định muốn thân thiết hơn. "Cha mẹ cháu đều thích Bảo Châu, nếu gả Bảo Châu cho người ngoài cũng chưa chắc đã đáng tin cậy."
Lỡ như nam tử kia tương lai lại là kẻ vũ phu, ăn chơi đàng điếm, còn nạp tiểu thiếp thì sao?
Con người rất giỏi giả vờ, có rất nhiều chuyện không thể tránh được.
Văn Xuyên Hàn tự tiến cử mình, nếu gả Khương Bảo Châu cho hắn thì chắc chắn sẽ không có vấn đề này.
Văn Xuyên Hàn tập võ từ nhỏ, có bản lĩnh bảo vệ an toàn cho Khương Bảo Châu.
Hiện nay, công việc kinh doanh của Văn gia đều do một tay hẳn xử lý.
"Thân càng thêm thân?"
Văn thị biến sắc.
Bà không phủ nhận, ban đầu cũng có suy nghĩ như thế. Biểu ca cưới biểu muội, hai gia đình hiểu tận gốc rễ của nhau, Văn thị rất yên tâm về những người bên nhà mẹ đẻ.
Tuy nói Bảo Châu không tránh khỏi việc gả xa, nhưng mà lão gia nhà bà cũng chẳng còn là quan to nhất phẩm như trước, hai vợ chồng có thể đi theo Bảo Châu đến Tây Bắc.
Nhưng mà... Nghĩ đến Thẩm Hoài Dung, Văn thị không gật đầu ngay.
"Tiểu tử cháu vẫn luôn để ý đến Bảo Châu nhà ta?"
Khác với sự chân chờ của Văn thị, Khương Bát Đấu lại giống như được khai sáng.
Bị chuyện kết hôn của Khương Tu Văn và Khương Tu Võ ảnh hưởng nhiều ngày, lâu lâu Khương Bát Đấu sẽ nghĩ đến việc con gái gả cho mẫu người như thế nào.
"Đúng thật, tìm một người hiểu tận gốc rễ mới tốt."
Khương Bát Đấu tán đồng.
Văn Xuyên Hàn là một người thành thật, làm người không quá khéo léo, nhưng lại rất chân thành.
Bảo Châu gả cho hắn thì không sai vào đâu được.
"Lão gia, ông đang nói gì vậy?"
Văn thị đẩy đẩy Khương Bát Đấu.
Thẩm đại nhân thể hiện rõ ràng với Bảo Châu như thế, chỉ kém bước tìm bà mối tới cửa cầu hôn, thế mà Khương Bát Đấu vẫn hồn nhiên không phát giác ra.
"Phu nhân, Xuyên Hàn chính là cháu trai của bà."
Khương Bát Đấu cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới lập trường của Văn thị lại dễ thay đổi đến thế.
Hai vợ chồng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Khương Bát Đấu chịu thua.
Ông không suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng là phải theo ý của Văn thị.
"Cô mẫu, dượng, cửa hàng kia coi như là sính lễ tặng cho tiểu biểu muội."
Văn Xuyên Hàn là con trai cả đích tôn trong nhà, lúc đón dâu chắc chắn không chỉ tặng chút sính lễ này.
Trong lần đến phía Bắc này, hắn mang theo một nửa gia tài Văn gia, có thể nói là vô cùng có thành ý.
"Xuyên Hàn, cháu vừa mới đến, trước hết cứ yên tâm ở lại trong nhà một khoảng thời gian trước đã."
Khương gia sắp tổ chức đám cưới, mười mấy nam tử không đủ chỗ ở.
Vừa hay căn nhà bên cạnh, nhóm người Đại Phi đã đi đến kinh thành, không có ai ở.
"Nếu không, sang Bạch gia ở nhờ cũng được."
Nhà Bạch Lạc Trân rất to, nhưng mà cách Khương gia mấy con đường.
"Cô mẫu, chúng cháu đều là nam tử, dọc đường đi màn trời chiếu đất không than vấn, có chỗ ở là được."
Nghe nói chợ ở phía Bắc rất náo nhiệt, Văn Xuyên Hàn định đi dạo xem thử.
Đám người đi vào trong viện, Khương Bát Đấu không chịu nổi bắt đầu hỏi.
"Phu nhân, bà bị cái gì vậy?"
Văn Xuyên Hàn đã đến tuổi cưới hỏi, còn sẵn lòng chờ Bảo Châu thêm mấy năm nữa.
Chỉ với hành động này thì Khương Bát Đấu đã xem trọng hắn thêm vài phần.
Huống hồ, nhân phẩm của nam tử Văn gia rất tốt, tâm tư ngay thẳng, bên người không có nhiều nữ tử bầu bạn. Tiểu tử Văn Xuyên Hàn kia, nói không chừng đến bây giờ vẫn còn non.