Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267: Đồ Ngốc Mà Ông Nói

Chương 267: Đồ Ngốc Mà Ông Nói Chương 267: Đồ Ngốc Mà Ông NóiChương 267: Đồ Ngốc Mà Ông Nói

"Chuyện cưới hỏi của Bảo Châu, chúng ta đã nói sẽ bàn bạc với nhau rồi quyết định, từ khi nào đến phiên lão gia tự ra quyết định?"

Văn thị nhìn chằm chằm Khương Bát Đấu, như suy tư điều gì.

Lúc ở kinh thành, Văn thị từng nhắc đến chuyện kết hôn với người trong họ, lúc ấy Khương Bát Đấu không đồng ý lắm.

Ông có một bảo bối cục cưng, hứng ở trong lòng bàn tay cũng sợ ngã, gả đến Tây Bắc xa xôi, hai cha con có thể rơi vào cảnh mấy năm không gặp.

"Nếu, lão gia ta là tội thần, thì không còn gì băn khoăn."

Khương Bát Đấu lì lợm la liếm đuổi theo Văn thị, ông muốn biết vì sao Văn thị lại thay đổi. "Không phải thay đổi, mà là..."

Văn thị thở dài nói: "Thẩm đại nhân nói sẽ chịu trách nhiệm với Bảo Châu nhà ta"

"Tên nhóc kia đã làm gì Bảo Châu?”

Trong nháy mắt Khương Bát Đấu lập tức trở nên táo bạo, ông chẳng hề nghe nói về chuyện này.

"Trên đường đi lưu đày, Bảo Châu rơi xuống sông, được Thẩm đại nhân cứu."

Trai đơn gái chiếc, có tiếp xúc cơ thể, Thẩm Hoài Dung lại là quân tử, cho nên đưa ra yêu cầu sẽ chịu trách nhiệm.

"Chuyện này, không phải đã bàn bạc với nhau là không nhắc đến rồi sao?"

Khương Bát Đấu xua tay, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cho dù là Thẩm gia hay Thẩm Hoài Dung, cũng không phải là người mà Khương gia có thể trèo cao. "Hơn nữa, người Thẩm gia không dễ sống chung, tính tình của Bảo Châu hiền lành, gả vào Thẩm gia sẽ bị mấy người đó bắt nạt đến chết."

Gương mặt Khương Bát Đấu suy sụp, ông phản đối kịch liệt.

"Ông phản đối, bây giờ lời ông nói có còn giá trị không?"

Văn thị bu mỗi, điều bà băn khoăn cũng không phải là địa vị của Thẩm Hoài Dung.

"Đồ ngốc mà ông nói tới kia, kẻ chưa kết hôn mà đã tặng hết cả gia sản cho con gái nhà người ta, hơn nữa còn ra sức lấy lòng người nhà của cô nương đó..."

Tóm lại, người coi tiền như rác kia, chính là Thẩm Hoài Dung.

Lúc trước Văn thị giấu giếm, bây giờ sợ Khương Bát Đấu đồng ý lung tung với Văn Xuyên Hàn nên bà mới bất đắc dĩ nói ra.

"Ông và Thẩm đại nhân không có giao tình gì, vì sao người ta lại chăm sóc cho. ông như thế?"

Văn thị hỏi lại lần nữa, một tội thần măng Hoàng Thượng là đồ ngu ngốc, bị người ta đuổi chạy qua đường giống như chuột, trốn còn không kịp.

"Phu nhân, bà đừng nói nữa."

Khương Bát Đấu xoa mặt, nếu không phải vì diễn kịch hơi quá đà thì ông ấy sẽ gặp phải tình cảnh này không?

Nấu cơm sáng xong, Khương Bảo Châu đang định dẫn theo mười mấy biểu ca đi đến chợ, quản sự Giả gia lại dẫn theo mấy nông dân có kinh nghiệm đến Khương gia.

"Bảo Châu, chợ không xa, các huynh đã hỏi qua rồi"

Văn Xuyên Hàn rất kiên nhãn với Khương Bảo Châu: 'Muội muốn ăn gì, thích kẹo hồ lô không?”

Mẹ nói, dù nữ tử có lớn đến chừng nào thì cũng đều không thể chống cự trước những món ăn chua chua ngọt ngọt.

"Vậy huynh mua cho ta một xâu bánh vừng."

Khương Bảo Châu không khách khí với đại biểu ca.

Nghĩ đến đàn gà con kêu ríu rít cả đêm qua, nàng cảm thấy rất đau đầu.

Không nói rõ ràng, Khương Bảo Châu sợ Văn Xuyên Hàn lại mua thêm mấy con Vịt sống.

Đứng trước cửa, nhìn theo đội biểu ca đi xa, lúc này Khương Bảo Châu mới quay lại sảnh chiêu đãi khách.

"Khương tiểu thư, tiểu thư nhà ta sai lão nô dẫn người đến."

Trời mới hửng sáng là Giả quản sự đã đi tới thôn xung quanh đón người.

Tuổi tác của mấy lão nông không nhỏ, nên nói chuyện rất câu nệ.

"Trong các ngươi, ai là người có kinh nghiệm trồng hoa?"

Khương Bảo Châu bỗng dưng phát hiện ra trong lời nói nàng có chỗ sai.

Cần phải chăm sóc một số lượng lớn cây xương rồng, nhưng nàng lại yêu cầu một nông dân chuyên trồng hoa.

"Bẩm tiểu thư, bọn ta ai cũng có kinh nghiệm."

Lão nông tên là Lưu Lão Xuyên, nhà ông ấy ở thôn Lưu gia.

Người trong thôn Lưu gia hầu như đều là tá điền của Giả gia, vào đông, có cả trồng rau trong nhà kính.

"Vậy thì tốt quá rồi."

Khương Bảo Châu từng tra cứu, muốn nuôi rệp son thì phải biết canh chỉnh nhiệt độ, chúng nó chỉ có thể sống trong khoảng 18 độ đến 38 độ.

Khi biên thành vào đông thì chỉ còn cách nuôi dưỡng ở trong nhà kính.

"Như thế, trước hết mỗi người các ngươi cứ lấy một chậu xương rồng ở chỗ ta đi

Khương Bảo Châu kiên nhẫn nói kỹ càng cho các lão nông nghe.

Về vấn đề đồng áng, mấy người chỉ cần nghe nói qua một lần là hiểu ngay.
Bình Luận (0)
Comment