Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 279 - Chương 279: Nói Dối

Chương 279: Nói Dối Chương 279: Nói DốiChương 279: Nói Dối

"Rất tốt."

Có ngỗ tác nghiệm thi đuổi kịp tiến độ, trong lòng Khương Bát Đấu càng có nắm chắc.

Hung thủ không có kinh nghiệm gì, thủ pháp rất mới lạ.

Nếu không thì hiện trường đã không có vết máu phun tung tóe, nhưng mà đều đã bị lau đi, không còn lưu dấu vết lại.

"Bản quan đã nói Tạ tiểu thư là bị người làm hại chứ không phải bị quỷ quái gì bám vào người."

Tình tiết xoay chuyển nhờ vào chỉ tiết nha hoàn ngắm trăng mà Khương Bát Đấu phán đoán ra trước cả khi ngỗ tác kiểm tra thi thể.

"Đêm đó, trong các ngươi có ai từng đi qua phòng của Tạ tiểu thư?” Tạ tiểu thư ở tại hậu trạch, sau khi trời tối, cửa thùy hoa sẽ bị khóa, hậu viện chỉ còn lại các nha hoàn bà tử.

"Bẩm đại nhân, mấy người nô tỳ đều ở trong phòng."

Đào Hồng cùng Lục Liễu ở một gian phòng, hai người bị tiếng khóc la của tiểu thư đánh thức, trằn trọc không ngủ được.

"Nô tỳ pha một bình trà, cùng Đào Hồng ngắm trăng."

Sâu trong đình viện, vào đông phải đốt lò sưởi, do sợ bị trúng độc khí than nên ban đêm đều cần phải mở cửa sổ để thông khí.

Những nha hoàn bà tử còn lại, cứ hai người ở một gian phòng, đều làm chứng cho nhau không ở hiện trường.

Sau khi Khương Bát Đấu hỏi mỗi người một lượt xong thì nhìn về phía Đào Hồng cùng Lục Liễu: "Các ngươi có biết được hậu quả của việc nói dối là gì không?”

Lên công đường thẩm vấn lừa gạt quan viên chủ thẩm, có thể trực tiếp bị tống vào lao ngục.

"Đại nhân, sao nô tỳ dám lừa gạt?"

Đào Hồng kêu lên oan uổng.

Lý do thoái thác này, Đào Hồng cùng Lục Liễu đã thương nghị qua vô số lần, đến chi tiết nhỏ là mở cửa sổ thông gió mà cũng miêu tả đến rõ ràng.

Hơn nữa, đúng thật buổi tối ngày ấy có ánh trăng.

"Người đâu, bắt Đào Hồng cùng Lục Liễu lại!"

Khương Bát Đấu ra lệnh một tiếng, quan sai ở một bên nhanh chóng tiến lên, treo hai người ở trên công đường.

"Đại nhân, Tạ gia ta cũng không phải bình dân áo vải bình thường, chẳng lẽ ngài muốn đánh cho tới khi nhận tội sao?” Quản sự thấy vậy, híp mắt hỏi.

Ông ta lôi Tạ gia ra, chính là hy vọng Khương Bát Đấu hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế.

Sau lưng Tạ gia có chỗ dựa, không phải nhân vật có thể dễ dàng đắc tội!

"Ha ha."

Khương Bát Đấu cười lạnh, không đắc tội nổi?

Khi ông ấy lâm triều, đến câu Hoàng Thượng ngu ngốc còn dám mắng ra khỏi miệng, cũng là người đã leo lên cả đoạn đầu đài rồi, mà giờ lại sợ một viên quan nhỏ chắc?

Cần quan tâm người sau lưng ngươi là ai, đều không quan trọng.

"Thế gian này, lẽ phải xuất phát từ lòng người."

Khương Bát Đấu ngồi ở trên công đường, không sợ đắc tội bất kỳ kẻ nào, ông chỉ cần cho người chết một lời giải thích là không thẹn với tâm!

"Được!"

Khương Bảo Châu nhỏ giọng vỗ tay, cha nói rất đúng!

Tuy rằng, cha cũng có một vài bệnh nhỏ, nhưng mà là một người chính trực.

"Bảo Châu, thông qua cái gì mà Khương đại nhân phán đoán Đào Hồng cùng Lục Liễu nói dối?"

Nửa đêm mở cửa sổ ra để thông khí, những chuyện này cũng không có vấn đề gì.

Có lẽ, biên thành có một kẻ ác nào đó giống như Chu Lương đã giết chết Tạ tiểu thư.

"Ta chưa từng đi tới Tạ gia nên không hiểu biết tình huống cụ thể."

Hiện nay là ngày hai mươi ba tháng giêng, chắc là trăng khuyết hình bán nguyệt.

Đúng vậy, trăng khuyết hình bán nguyệt xuất hiện vào khoảng giờ Tý, chắc là sẽ hiện lên từ phía đông.

Cửa sổ phòng nha hoàn rất nhỏ, hầu như đều làm về phía tây, mặc dù có mở cửa ra thì cũng không nhìn thấy ánh trăng.

"Bảo Châu, muội thật thông minh!"

Phòng ốc ở phương Bắc có chung một đặc điểm đó là hầu như đều là cùng một bố cục.

Nguyễn Miên Miên đối lập nhà mình, đối với lời của Khương Bảo Châu nói thì tin tưởng không nghỉ ngờ gì.

Trong Khương gia, cha nàng luôn khen ngợi cha chồng tương lai Khương Bát Đấu, không thể nghĩ được Bảo Châu cũng hiểu biết rộng như vậy.

Nguyễn Miên Miên không thể không cảm thán một câu, thật là lợi hại! Khương Bát Đấu đưa ra lời giải thích giống với suy đoán của Khương Bảo Châu.
Bình Luận (0)
Comment