Chương 285: Giả Ngốc
Chương 285: Giả NgốcChương 285: Giả Ngốc
"Các ngươi là người của Hoàng Thượng..."
Khương Bảo Châu che mặt, nàng biết cha nàng đắc tội với Hoàng Thượng.
Đại nương: "..."
Nha đầu chết tiệt kia, lời nói làm bà ta không có cách nào nói tiếp được!
"Tóm lại, ngươi bị bắt tới đây là do cha ngươi."
Đại nương xấu hổ mà ho khan hai tiếng, bà ta đã phái người truyền tin cho Khương Bát Đấu.
Kế tiếp đợi vụ án được giải quyết ổn thỏa thì chuyện này cứ thế qua đi, bọn họ bên này cũng sẽ đưa người bình yên vô sự về.
Nếu mà lão già kia vẫn không chịu biết thời thế, vậy thì khó nói rồi.
"Các ngươi có xích mích với cha ta à?"
Khương Bảo Châu ra vẻ chần chờ hỏi.
"Đương nhiên."
Khương Bát Đấu lo chuyện bao đồng, xen vào việc người khác.
Việc này không chỉ liên lụy tới phu nhân, lượng dùng dương kim hoa còn có thể sẽ kéo cả lão gia vào, không thể thiếu cái tội danh lấy quyền mưu tư.
Nếu lại đào sâu thêm một chút thì toàn bộ Tạ gia đều sẽ bị nhổ tận gốc.
"Nếu các ngươi có xích mích với cha ta, vì sao phải bắt ta?"
Khương Bảo Châu lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cha ta lại không nghe lời ta, các ngươi trực tiếp bắt ông ấy là tốt rồi mà."
Đại nương cùng mọi người: ..." Tiểu nha đầu nói có đạo lý.
Bắt Khương Bát Đấu còn nhanh hơn, như vậy thì vụ án sẽ không có ai thẩm tra xử lí.
Chỉ là, hiện tại bắt Khương Bát Đấu còn kịp sao?
Đại nương và thủ hạ rơi vào trong suy nghĩ sâu xa.
Phải sau một lúc lâu, một tráng hán đứng ở phía sau gào to nói: "Quản sự, ngài cũng không thể bị nha đầu chết tiệt kia lừa!"
Đúng vậy, bắt Khương Bát Đấu càng dễ dàng chấm dứt, chẳng qua lúc trước bọn họ không nghĩ tới.
Hiện tại xuống tay, người Khương gia cùng nha môn sớm đã có phòng bị, có khi không cẩn thận còn đúng lúc bị bắt lại.
Bắt ba ba trong rọ, chứng cứ vô cùng xác thực, muốn chống chế đều không thể. "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám lừa lão nương?”
Đại nương hung thân ác sát, giơ tay lên muốn cho Khương Bảo Châu một cái bàn tay.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt.
Khương Bảo Châu nghiêng người một cái, trên mặt đất hầm linh hoạt mà tránh trái tránh phải.
"Bắt đi, bắt đi!"
Khương Bảo Châu vừa chạy, trong miệng cất tiếng cười to, thỉnh thoảng lại làm mặt quỷ về phía đại nương.
"Khó trách chúng ta lại có thể bắt được người dễ dàng như vậy, nha đầu này là kẻ ngốc!"
Hầm thấp bé, vì muốn bắt người mà đại nương đã phải khom lưng chạy mười mấy vòng. Cuối cùng, bà ta đành thở hồng hộc mà từ bỏ.
Bọn họ có mấy người, thế nhưng lại bị một kẻ ngốc đùa giỡn đến xoay quanh!
Khương Bảo Châu định chọc giận bà tử trước mắt, sau khi bị chỉ ra, nàng phát hiện ra giả ngu vẫn có thể xem như là một đường ra.
"Tới đây, chơi chơi trốn tìm đi!"
Khương Bảo Châu chạy đến trước mặt bà tử, giữ chặt tay áo bà ta rồi lay động nói: "Ma ma, có phải bà được cha ta mời đến để chơi trò chơi với ta không?"
"Nha đầu chết tiệt thiếu tâm kế kia, đừng chạm vào lão nương!"
Đại nương lui ra phía sau một bước, vẻ mặt chán ghét.
"Thôi quên đi, không chơi, chơi không vui."
Cái này có chênh lệch cực lớn so với Khương Bảo Châu nghĩ.
Nàng móc bình thuốc gây mê nhỏ từ trong không gian ra, sau đó thì gậy ông đập lưng ông.
Phun vài cái, toàn bộ đều bất tỉnh.
"Rốt cuộc thì ai mới là đồ ngốc hả?"
Khương Bảo Châu cúi đầu, đạp đại nương mấy đá.
Nàng tìm dây thừng từ trong không gian ra, trói mấy người này thật chắc chắn.
Đương nhiên, trước khi trói người thì phải soát người đã.
"Chó săn của Tạ gia, tiền tài cũng không ít"
Khương Bảo Châu lục soát ra ngân phiếu mấy trăm lượng.
Những hạ nhân đó, lại có tiền hơn cả cha Khương Bát Đấu của nàng, nhưng mà không hiểu được sau lưng làm cái hoạt động gì.
Ném người trên mặt đất, Khương Bảo Châu khóa hầm lại bằng một chiếc khóa to.
Nơi đây không nên ở lâu, nàng suy đoán Tạ gia còn có đồng lõa.
Sau khi ra khỏi hầm thì rộng mở thông suốt.
Khương Bảo Châu đứng ở một chỗ trong một đại viện rộng lớn, trước tiểu viện được viết mấy chữ to: "Tạ phủ tiểu viên".
"Hung trạch?"
Trời đã một mảnh đen nhánh, trong phủ treo dải lụa trắng cùng có đèn lồng trắng bệch chứa chữ "Điện".