Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286: Sao Ngài Lại Tới Đây?

Chương 286: Sao Ngài Lại Tới Đây? Chương 286: Sao Ngài Lại Tới Đây?Chương 286: Sao Ngài Lại Tới Đây?

"Cứu cứu ta, cứu cứu ta!"

"Ta không muốn chết!"

Trong gió lạnh truyền đến tiếng la của nữ tử, như có như không.

"Quỷ làm loạn?"

Khương Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, chẳng lẽ là Tạ Hân Lan bị chết oan uổng, cho nên đã trở lại?

"Tạ tiểu thư, cô ở dưới suối vàng có biết, cha ta đã tiếp nhận vụ án, chắc chắn sẽ đòi lại lẽ phải cho cô!"

Khương Bảo Châu không có ý định ở lại, chân chờ một lát, vẫn là nhỏ giọng thì thâm.

Trời đã không còn sớm, nàng phải về nhà tìm cha mẹ. Khương Bảo Châu đang định trèo tường ra cửa, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cái bóng trăng đang đứng.

Bóng trắng có vóc người thẳng tắp, hắn khoanh tay, lộ ra một khuôn mặt trong sáng.

"Thẩm đại nhân?"

Khương Bảo Châu dụi mắt, cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Nàng bị bắt, Thẩm đại nhân lại tìm tới?

"Sao ngài lại đến đây?"

Khó có thể hình dung tâm trạng của nàng lúc này, Khương Bảo Châu như gặp được người thân, trong lòng mừng như điên.

Nàng nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ Thẩm Hoài Dung, ôm chặt lấy vòng eo của Thẩm Hoài Dung.

Cho dù có vật tư trong không gian, nhưng khi bị bắt đi rồi, vào lúc Khương Bảo Châu tỉnh lại vẫn cảm thấy rất bất an.

"Bảo Châu, ta đã tới chậm."

Khi biết được tin tức Khương Bảo Châu mất tích, Thẩm Hoài Dung liền đứng ngồi không yên.

Tuy rằng hắn dùng sáu hào để bói toán biết được Khương Bảo Châu bình yên vô sự, nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng.

"Ta tới đón muội về nhà."

Sau khi tính ra được vị trí, Thẩm Hoài Dung đi thẳng đến Tạ gia.

"Được!"

Khương Bảo Châu dùng sức gật đầu, ôm Thẩm Hoài Dung không buông tay.

"Muội đó”

Thẩm Hoài Dung cẩn thận mà nhặt bỏ rơm rạ trên đầu tiểu nha đầu, rất là bất đắc dĩ.

Người Tạ gia nảy sinh ác độc, đánh chủ ý lên người Khương Bảo Châu, Thẩm Hoài Dung tuyệt đối sẽ không buông tha.

Vốn dĩ, hắn đến bắc địa chủ yếu là vì chiến sự mà đến, cũng không định xen vào việc của người khác.

"Thẩm đại nhân, chúng ta nhanh về nhà đi."

Khương Bảo Châu run run: "Tạ tiểu thư chết không nhắm mắt, Tạ gia có quỷ."

Vừa dứt lời, dường như để phối hợp với lời nói của Khương Bảo Châu mà lại truyền đến tiếng khóc của nữ tử.

"Cứu cứu ta..."

"Chẳng lẽ không phải quỷ?"

Lần này, âm thanh càng thêm rõ ràng.

Có Thẩm đại nhân ở bên cạnh, lá gan của Khương Bảo Châu lớn hơn không ít. Nàng nghiêng tai lắng nghe, phát hiện ra âm thanh phát ra từ chính hậu viện.

"Muốn đi xem không?”

Thẩm Hoài Dung dò hỏi ý kiến của Khương Bảo Châu.

"Muốn."

Nếu không phải có quỷ, vậy nhất định là Tạ gia còn giam giữ nữ tử nào đó.

"Thẩm đại nhân, ta bị bắt ở cửa hàng bán lạp xưởng, vậy cửa hàng kia là sản nghiệp của Tạ gia phải không?"

Đại nương há mồm ngậm miệng là hoa lâu, xem ra bà ta rất quen thuộc với chuyện này.

Khương Bảo Châu vừa mới bước hai bước về phía hậu viện, đột nhiên nghĩ đến mấy con chó săn của Tạ gia ở dưới hầm kia.

"Chẳng may những người đó còn có đồng lõa..." Nhốt người ở hầm, nghĩ lại thì lại thấy không đủ ổn thỏa.

"Không sao."

Chung quanh Tạ gia đều là người của hắn, mấy kẻ kia có gắn thêm cánh cũng khó thoát.

€ó lá gan bắt Khương Bảo Châu, thì phải có mạng nhận được lửa giận của hắn.

Vẻ mặt của Thẩm Hoài Dung lạnh nhạt, hoàn toàn không bỏ trong lòng.

"Vậy thì ta yên tâm rồi."

Khương Bảo Châu vuốt vuốt ngực, theo sát bước chân của Thẩm Hoài Dung.

Hai người đi một đường đến hậu viện, phát hiện chỗ hẻo lánh nhất trong hậu viện có một gian nhà tranh.

"Có người không, cứu ta..."

Giọng nói của nữ tử càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng dường như không còn nghe thấy nữa.

"Thẩm đại nhân, người bị nhốt ở nơi này."

Khương Bảo Châu đứng yên, chỉ vào cửa sắt đã bị khóa lại rồi nói.

Ván cửa sổ của phòng cỏ tranh đều đã bị đóng thêm ván gỗ, xem ra càng rách nát.

Thẩm Hoài Dung quan sát một lát, quyết định vẫn là đi vào bằng cửa.

Hắn móc một chủy thủ từ trong lòng ngực ra, sau đó phát lực lên xích sắt.

Chỉ nghe "âm" một tiếng, xích sắt bị chặt đứt, theo tiếng mà rơi xuống đất.

Hai người tiến vào trong phòng, chỉ thấy một nữ tử giống như nha hoàn bị trói ở trên ghế.

Áo khoác của nha hoàn rách tung toé, dường như đã bị người sử dụng hình phạt. "Các ngươi..."

Nha hoàn há miệng thở dốc: "Nô tỳ Thanh Hạnh..."

Nói còn chưa dứt lời, Thanh Hạnh đã ngất xỉu.
Bình Luận (0)
Comment