Chương 287: Nhân Chứng Còn Sống
Chương 287: Nhân Chứng Còn SốngChương 287: Nhân Chứng Còn Sống
"Thẩm đại nhân, nàng ta còn sống không?"
Khương Bảo Châu tránh ở phía sau Thẩm Hoài Dung, chỉ thò ra nửa thân thể.
Thẩm đại nhân xem bệnh bắt mạch, quá trình rất yên tĩnh.
"Chắc là mấy ngày không được ăn cái gì, nến đói quá mà hôn mê."
Thẩm Hoài Dung lấy ra ngân châm, cách quần áo mà đâm vào mấy huyệt vị của Thanh Hạnh.
Khoảng chừng mười lăm phút, Thanh Hạnh từ từ tỉnh lại.
"Ân nhân?"
Thanh Hạnh không quen biết Thẩm Hoài Dung cùng Khương Bảo Châu, vẻ mặt mờ mịt.
"Ngươi ăn một khối đường trước đi."
Tạ phủ lạnh nồi lạnh bếp, Khương Bảo Châu móc một khối kẹo đậu phộng từ trong túi tiền ra, để vào trong miệng Thanh Hạnh.
Nước sốt ngọt lịm vào bụng, lúc này Thanh Hạnh mới có chút sức lực.
Nàng ta miễn cưỡng đứng lên, nhìn thấy bên trong phủ giăng dải lụa trắng thì thất thanh khóc rống.
"Tiểu thư, cuối cùng thì nàng vẫn bị hại chết!"
Phu nhân làm, phu nhân mới là chủ mưul
Thanh Hạnh quỳ trên mặt đất, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Hoài Dung thấy vậy, chỉ phải giao người cho thủ hạ, trước tiên đưa về Khương gia đi.
Đến khi bình minh, Khương Bảo Châu được Thẩm Hoài Dung mang về Khương gia.
"Ít nhiều cũng nhờ Thẩm đại nhân!"
Khương Bát Đấu chưa ngủ một đêm, nữ nhi đã trở lại, trong lòng ông càng có nắm chắc.
"Cha, con không sao."
Khương Bảo Châu bị nhốt ở hầm nhưng hầu như cũng không phải chịu chút đau khổ nào.
Có Thẩm Hoài Dung tới đón nàng, một chút sợ hãi trong lòng nàng cũng đã không còn.
"Vị ân nhân này là?"
Tiểu biểu muội thân cận cùng với ngoại nam xa lạ, Văn Xuyên Hàn nhìn thấy mà chói mắt. Đặc biệt là hai người đứng đối diện nhau, thái độ của Thẩm đại nhân đối với hẳn ta rất không thân thiện.
"Thẩm đại nhân là ân nhân cứu mạng của Khương gia."
Khương Bảo Châu giới thiệu với Thẩm Hoài Dung: "Đoạn thời gian này, ngài không tới nhà, nên còn chưa gặp qua biểu ca ta thì phải?"
"ừ"
Thẩm Hoài Dung gật đầu với Văn Xuyên Hàn, vẻ mặt lạnh nhạt.
Chẳng lẽ hắn còn phải miễn cưỡng cười vui với tình địch?
Dường như Văn Xuyên Hàn đã nhìn ra một ít manh mối, khuôn mặt cũng trầm xuống không nói chuyện.
Không khí bỗng nhiên căng thẳng, Văn thị nói xen vào: "Nha đầu này, đột nhiên lại mất tích, làm nương sợ tới mức không nhẹ." "Bá mẫu, ngài yên tâm, Bảo Châu không có gì đáng ngại."
An ủi Văn thị vài câu, Thẩm Hoài Dung nói thẳng đến chủ đề.
"Bá phụ, về vụ án của Tạ Hân Lan, chúng ta có một vị nhân chứng mấu chốt."
Người đã bị thủ hạ của hắn mang về.
Sau khi Thanh Hạnh tỉnh lại thì uống một chén cháo gạo kê đường đỏ, lúc này mới có sức lực nói chuyện.
'Án này, không chỉ đơn giản là Đào Hồng giết người."
Khương Bát Đấu đang chiến đấu với người Tạ gia, đứng vững trong áp lực mà đưa người vào trong lao ngục.
Thanh Hạnh xuất hiện, chứng minh vụ án có cơ hội chuyển mình.
"Khương đại nhân, nô tỳ là nha hoàn của Tạ Hân Lan" Biết được Khương Bát Đấu thẩm tra xử lí án này, Thanh Hạnh thay tiểu thư nhà nàng kêu oan.
Khác với Đào Hồng cùng Lục Liễu, Thanh Hạnh không phải người hầu.
"Khi nô tỳ được tám tuổi, cha nương cùng qua đời, không có thân tộc, chỉ đành phải bán mình để an táng cho phụ thân”
Thanh Hạnh lau nước mắt, nhớ lại rồi nói: "Năm ấy, nô tỳ gặp tiểu thư rồi trở thành nha hoàn của nàng."
Mẫu thân Tạ Hân Lan mất sớm, nên cũng đồng cảm với nỗi khổ sở của Thanh Hạnh.
ỞTạ gia, sau khi Tiểu Tạ phu nhân vào cửa, mặt ngoài thì rất từ ái với Tạ Hân Lan, thật ra chỉ là ngoài miệng nói mà thôi.
"Tân phu nhân là người trước một kiểu, nhưng sau lưng một bộ, thường xuyên ngáng chân tiểu thư nhà ta." Cũng bởi vì chuyện này mà Tạ Hân Lan không được yêu mến bằng Tạ Hân Vũ, dường như bị Tạ Tốn quên ở sau đầu.
"Tiểu thư chỉ hy vọng gả đến kinh thành sớm một chút, thoát khỏi Tạ gia."
Chủ tớ hai người vẫn luôn có tính toán như vậy, ẩn nhẫn chỉ vì chờ ngày xuất đầu ấy.
Ai ngờ, giữa tháng bảy năm trước lại xuất hiện biến cố.
"Xuất hiện biến cố gì?"
Về chuyện giữa tháng bảy năm trước đã xảy ra việc gì, Đào Hồng cùng Lục Liễu đều cố ý lảng tránh.