Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 289 - Chương 289: Đào Sâu Tới Cùng

Chương 289: Đào Sâu Tới Cùng Chương 289: Đào Sâu Tới CùngChương 289: Đào Sâu Tới Cùng

"Thẩm đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Vụ án này đề cập đến những người có thân phận không bình thường, Tạ Tốn có xuất thân kinh thành, sau lưng còn có Tạ gia ở kinh thành hộ giá hộ tống.

"Bá phụ, ngài đã có kết luận rồi sao"

Cho dù Tạ gia có địa vị gì, đều không ngăn được Khương Bát Đấu đào sâu.

Nếu như thế, như vậy thì đào ra đi, nhìn một cái xem rốt cuộc thì có bao nhiêu nước bùn!

Thẩm Hoài Dung nhìn ra, Khương Bát Đấu muốn lợi dụng việc này để lập công, hắn cũng cho rằng đây là một cơ hội tốt để †ỏ lòng trung thành với Hoàng Thượng.

Dương kim hoa, là thuốc cấm rõ ràng đã bị cấm ở trong luật văn bản của Đại Tâ. Đi theo con đường này, phóng ra một cái móc câu dài để câu cá lớn, có khi còn có thu hoạch khác ngoài ý muốn.

"Cha, ngài cũng đừng quên, trong hâm Tạ gia còn có mấy con chó săn của Tạ gia."

Khương Bảo Châu nhắc nhở.

Những con chó săn đó cực kỳ kiêu ngạo, cần phải dùng một lưới bắt hết.

Trong lúc này, tất cả mọi người Khương gia đều phải chú ý an toàn.

Từ chuyện nàng bị bắt đi mà nhìn xem, Tạ gia như chó cùng rứt giậu, làm việc không từ thủ đoạn.

"Người bắt Bảo Châu đi đã bị ta đưa đến nha môn."

Mấy người cũng chỉ là tiểu lâu la của Tạ gia, làm một số buôn bán mờ ám mà thôi.

Cho dù bắt được họ thì Tạ gia bên kia cũng có cách thoát tội. Thanh Hạnh thì không giống vậy.

Không chỉ là nhân chứng mấu chốt trong vụ án của Tạ Hân Lan, mà cũng là người trong cuộc.

Đứng ở trên góc độ của Tạ gia, bọn họ nhất định muốn giết Thanh Hạnh để diệt khẩu.

"Khương đại nhân, cầu ngài cứu nô tỳ."

Thanh Hạnh quỳ xuống rồi dập đầu, mạng bần hàn này của nàng ta không quan trọng, nhưng cũng muốn lưu lại đến lúc giải được oan khuất cho tiểu thư.

"Thanh Hạnh không thể ở lại Khương gia."

Không chỉ có như thế, Khương Bát Đấu còn có suy nghĩ đưa Văn thị cùng Khương Bảo Châu đi.

Lấy diễn xuất của Tạ gia, không chừng còn sẽ làm ra những chuyện khác nữa.

"Nếu mà ngài không yên tâm thì theo vãn bối trở về đại doanh thành Bắc đi."

Ở biên thành, đại doanh thành bắc tuyệt đối là nơi an toàn nhất.

Cho dù tay Tạ gia có dài tới đâu thì cũng không duỗi vào đó được.

Huống chỉ, bọn họ muốn ra khỏi thành thì đến ngoài thành đi.

"Không cần!"

Văn Xuyên Hàn đứng ra phản đối, sao phải đưa tiểu biểu muội đi?

Đưa đến vòng bảo vệ của Thẩm Hoài Dung, đừng tưởng rằng hắn ta không biết được vị Thẩm đại nhân này đánh cái chủ ý gì!

Văn gia cùng Khương gia là quan hệ thông gia, tương lai hai nhà sẽ thân càng thêm thân.

"Dượng, cháu có thể bảo vệ Bảo Châu." Văn Xuyên Hàn chủ động đứng ra, mười mấy huynh đệ bọn họ cắt lượt, canh giữ ngày đêm ở trước cửa phòng Khương Bảo Châu.

Tiểu tử ở Văn gia đều có võ.

Khóe miệng Khương Bát Đấu cứng lại, bởi vì nữ nhi của ông mà hai người muốn đánh nhau rồi sao?

Người khác có tâm tư gì, Khương Bát Đấu mặc kệ, nhưng an nguy của Văn thị cùng Bảo Châu phải được đặt ở vị trí đầu tiên.

Hơn nữa, trong nhà còn có Tiểu Dư Sinh, muốn mang đi, cả nhà đều phải tạm thời cách xa nhau.

"Lão gia, không bằng cứ dựa theo ý của Thẩm đại nhân mà làm."

Khương Bảo Châu bị bắt đi, chỉ nghĩ thôi thì Văn thị cũng thấy sợ.

Chẳng may người Tạ gia lại đến một lần nữa, có lẽ nữ nhi sẽ không may mắn như vậy.

Trong lúc thẩm án, cần phải sắp xếp ổn thỏa tất cả.

"Còn có mấy ngày nữa là ngày thành thân của Tu Văn cùng Minh Nguyệt, tình huống hiện tại của Khương gia..."

Ngày thành hôn là ngày tốt đã được định trước, không thể tùy ý sửa đổi.

Văn thị xoa thái dương, rất là đau đầu.

"Phu nhân, phía Giả gia, lão gia ta sẽ chủ động giải thích tình huống rồi tự mình tới cửa bồi tội."

Còn có mấy ngày, trước tiên cứ quan sát tình huống một chút rồi lại ra quyết định.

Cuối cùng, Khương Bát Đấu cùng Văn thị thương nghị xong thì hai vợ chồng liền phân công nhau hành động.

Khương Bát Đấu cùng Khương Tu Võ trực tiếp dọn vào nha môn.

Khương Bát Đấu tiếp tục thẩm án, còn Khương Tu Võ lại làm ban sai, hơn nữa chăm sóc Nguyễn tri phủ.
Bình Luận (0)
Comment