Chương 309: Cầu Hôn
Chương 309: Cầu HônChương 309: Cầu Hôn
"Có thể là có thể."
Khương Bảo Châu kinh ngạc. Phương ma ma thật sự có đầu óc buôn bán, nàng là muốn bán đồ trang điểm theo hình thức đại lý.
Lấy hàng giá thấp, sau đó phân chia ra xung quanh, kiếm một cái giá chênh lệch.
"Chẳng qua, giá cả cần ở trong phạm vi quy định"
Sở dĩ, Khương Bảo Châu lấy ra đồ trang điểm chủ yếu là vì tạo phúc cho những nữ tử yêu cái đẹp. Nàng cũng không muốn bán với giá quá đắt.
"Không thành vấn đề."
Mục đích của Phương ma ma không chỉ vì kiếm tiền, mà còn muốn có được một cái ân tình. Bà ta không dám coi khinh Khương Bảo Châu, hai người ngồi xuống bàn bạc.
Vẫn luôn nói chuyện đến lúc lên đèn, tỷ muội trong Mãn Đình Phương đã bắt đầu tiếp khách, Khương Bảo Châu mới rời đi bằng cửa sau.
Thẩm Hoài Dung đưa Khương Bảo Châu về nhà, gặp riêng Văn thị.
"Bá mẫu, vãn bối muốn cầu hôn"
Ban đầu, Thẩm Hoài Dung không quá nóng vội, nhưng sau khi nhìn thấy mười mấy vị biểu ca của Khương Bảo Châu thì hắn bắt đầu cảm thấy có nguy hiểm.
Ngày thường hắn đều ở đại doanh thành bắc, có nhiều thời điểm không rảnh lo.
"Cha mẹ cậu có ý tưởng gì?"
Văn thị đã có chuẩn bị nên cũng không bất ngờ.
Địa vị của hai nhà kém xa, Văn thị lo lắng sau khi Khương Bảo Châu gả chồng sẽ bị Thẩm gia khinh thường, gây khó dễ.
"Ý kiến của bọn họ không quan trọng."
Thẩm Hoài Dung nói thật lòng, không chút giấu diếm với Văn thị mà nói thẳng ra.
Thẩm Hoài Dung có ý với Khương Bảo Châu, dựa theo ý tưởng của người thường thì ước gì nữ nhỉ gả cao.
Nhưng Văn thị chỉ muốn nữ nhi gả đến một gia đình hòa thuận, phu xướng phụ tùy.
Tương lai sinh một đứa con, hoà thuận vui vẻ trôi chảy cả đời.
"Bối cảnh Thẩm gia quá mức phức tạp.”
Ban đầu Văn thị rất xem trọng Thẩm Hoài Dung, nhưng sau khi biết được Thẩm gia là vũng nước sâu thì bà lại do dự.
"Đúng vậy, điểm này vãn bối không thay đổi được." Nếu không thay đổi được xuất thân, vậy thì bắt đầu từ một bên.
Thẩm Hoài Dung cùng cha mẹ và bao gồm cả tộc nhân Thẩm gia không thân cận.
"Bảo Châu gả cho ta, không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, không cần lập quy củ sớm tối thưa hầu."
Không có người thân lung tung rối loạn, hậu viện càng sẽ không có oanh oanh yến yến.
Khương Bảo Châu có thể về nhà mẹ đẻ bất cứ lúc nào.
Nếu như Khương Bát Đấu cùng Văn thị nhớ nữ nhi, Thẩm Hoài Dung cũng sẽ đón người đến trong phủ.
"Toàn bộ sản nghiệp, tiền tài của vãn bối đều nộp lên."
Những thứ này đều là vật ngoài thân, Thẩm Hoài Dung không coi trọng.
Nghe Thanh Y nói, nữ tử cần có cảm giác an toàn.
"Bảo đảm toàn tâm toàn ý với Bảo Châu."
Cho dù ở vị trí nào thì Thẩm Hoài Dung cũng sẽ không thay đổi.
Đến nỗi toàn bộ vấn đề của Thẩm gia, hắn sẽ giải quyết.
Nếu như Khương Bát Đấu cùng Văn thị vẫn không hài lòng với biểu hiện của hắn, có thể từ hôn.
"Được!"
Văn thị nghe vậy thì gật đầu, càng thêm thưởng thức Thẩm Hoài Dung.
Bà đồng ý, ý kiến của Khương Bát Đấu không quan trọng.
Cho dù là ai cưới Bảo Châu thì ông cũng đều phải mặt sưng mày xỉa.
"Nhớ kỹ lời cậu nói."
Việc hôn nhân có thể định ra trước, chẳng qua Khương gia không định để nữ nhi gả chồng sớm.
Ít nhất, phải giữ đến năm mười sáu tuổi.
"Có thể."
Ngày thường, hai người có thể thường xuyên gặp nhau, Thẩm Hoài Dung tôn trọng Bảo Châu, chắc chắn sẽ tuân thủ quy củ.
Văn thị xua tay, bà không phải là người cổ hủ, hai người không xằng bậy là được.
"Hôm nay cậu đưa Bảo Châu về, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Văn thị ở trong nhà thấp thỏm.
Buổi sáng Khương Bảo Châu ra cửa, đến gần đêm mới về phủ.
"Là Tạ gia."
Thẩm Hoài Dung ăn ngay nói thật.
Tạ Hân Vũ ở Mãn Đình Phương, nghe nói có khách tiến vào trong phòng nàng ta. Đến nỗi Tạ Lăng Vân, bị lột sạch ném đến phố xá sâm uất, tạo ra động tĩnh không nhỏ.
"Tạ gia sẽ không bỏ qua chuyện này”
Xử trí những người Tạ gia còn sót lại còn cần thêm mấy ngày.
Văn thị ở Khương phủ không đủ an toàn.
"Vãn bối hy vọng ngài dọn đến đại doanh thành Bắc ở vài ngày."
Thẩm Hoài Dung có thể phái người bảo vệ, nhưng hắn lựa chọn đón người đến doanh địa, như vậy sẽ được ở gần Khương Bảo Châu hơn.