Chương 311: Cảm Thấy Mình Quá Ích Kỷ
Chương 311: Cảm Thấy Mình Quá Ích KỷChương 311: Cảm Thấy Mình Quá Ích Kỷ
Văn Xuyên Hàn rất có tự tin, đối mặt với Thẩm Hoài Dung, hắn mới hiểu được bản thân vẫn còn có khiếm khuyết.
Gả biểu muội bảo bối trong lòng bàn tay cho Thẩm đại nhân, Văn Xuyên Hàn rất không nỡ.
Có một loại tâm trạng như lão phụ thân đưa nữ nhỉ đi xuất giá.
"Mặc dù không nỡ nhưng chất nhi cũng cho rằng Thẩm đại nhân là người thích hợp nhất."
Đang ở địa vị cao, có bản lĩnh, mấu chốt nhất chính là, Thẩm Hoài Dung đặt Khương Bảo Châu ở trong lòng.
Rõ ràng như thế, đến hắn chỉ là người ngoài mà còn có thể cảm nhận được.
Nếu so sánh mình cùng với Thẩm Hoài Dung thì làm gì có chỗ nào để mà so?
"Cô mẫu, cháu đã nói với Thẩm đại nhân, cháu sẽ không thành thân, trước tiên cứ chờ mấy năm đã."
Một khi Thẩm Hoài Dung đối xử với Khương Bảo Châu không tốt thì hắn nguyện ý tiếp nhận biểu muội.
Như vậy, biểu muội có đường lui, chắc là càng có cảm giác an toàn chứ?
Tinh thần trả giá của Văn Xuyên Hàn làm Văn thị khiếp sợ đến trợn mắt há mồm, cuối cùng thì bà đã hiểu rõ ý trong lời nói của Khương Bảo Châu.
"Cháu thật là vớ vẩn!"
Văn thị vừa đau lòng vừa buồn cười, chờ loại tâm tình qua đi thì lại biến thành áy náy.
Nhiều năm như vậy, bà ỷ vào mình sinh nữ nhi mà đã tuỳ hứng quá mức.
"Xuyên Hàn, cô mẫu không dối gạt cháu."
Rất sớm trước kia, Văn thị đã có ý tưởng thân càng thêm thân.
Ở kinh thành, Bảo Châu nhà bà quá mức đơn thuần, có thể nói là có chút ngốc.
Loại tính tình này mà gả đến thế gia đại tộc thì chỉ có bị bắt nạt.
Khi Khương Bát Đấu cùng Văn thị đang lén lút vì việc hôn nhân của nữ nhi mà sốt ruột, lại không tìm thấy được người thích hợp.
Lo lắng cho nữ nhi nên Văn thị đánh chủ ý lên nhà mẹ đẻ.
"Cô mẫu xem nhẹ tuổi tác của cháu, thật ra nam tử cũng không nên trì hoãn."
Đặc biệt là, Khương Bảo Châu đã đính hôn, Văn Xuyên Hàn còn quyết định lại chờ mấy năm.
Văn thị vừa nghe lời này thì cả người đều cảm thấy không tốt. Bà hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy bản thân quá ích kỷ.
"Cô mẫu, ngài đừng đa tâm."
Nam nhân chí tại bốn phương.
Phần lớn sản nghiệp Văn gia đều giao cho Văn Xuyên Hàn xử lý.
Hắn vào nam ra bắc, một khi thành thân thì cũng không thể để cho nương tử phòng không gối chiếc.
Hắn muốn lang bạt thêm mấy năm trước đã, sau đó lại suy xét tới chuyện thành gia.
Hơn thế nữa, hiện tại hắn cũng rất mê mang.
Từ lúc còn rất nhỏ, hắn luyện võ không cần mẫn, cha mẹ đều sẽ dùng Bảo Châu tới khích lệ hẳn.
Chỉ có luyện tốt võ công, có bản lĩnh kiếm tiền thì mới có thể bảo vệ biểu muội nhỏ Khương Bảo Châu này. Trong nhà có mười mấy tiểu tử, nếu hẳn có thể cưới được biểu muội thì những đường huynh đệ còn lại đầu sẽ rất hâm mộ.
"Cô mẫu, ngài thật đúng là đừng nói, biết được tin tức biểu muội đính hôn thì các huynh đệ đã đối xử thân thiết với cháu hơn rất nhiều”
Hiện tại thì tốt rồi, ai cũng không vớt được.
Nói bọn họ là huynh đệ cùng cảnh ngộ cũng không quá.
"Bảo Châu nói, tuy rằng các cháu là biểu huynh nhưng ở trong mắt nàng không khác gì huynh trưởng ruột thịt."
Đây là nguyên lời nói của Khương Bảo Châu, giữa bọn họ là người thân máu mủ tình thâm.
Thân cận tới không thể càng thân cận hơn, không cần thân càng thêm thân.
"Xuyên Hàn, cháu nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn."
Văn Xuyên Hàn đã trưởng thành, cũng đã đến ngày phải đề cập đến việc hôn nhân.
Không có việc hôn nhân làm gông xiềng, chắc là chưa nghĩ ra được bản thân thích kiểu cô nương nào.
"Ý tưởng thân càng thêm thân đối với cháu chính là sự trói buộc."
Văn thị vì sự ích kỷ của mình mà ảo não, luôn muốn đền bù.
"Cô mẫu, cháu trai thật sự không có cảm giác là trói buộc."
Biểu muội được gả cho Thẩm Hoài Dung, Văn Xuyên Hàn tâm phục khẩu phục.
Đương nhiên, vẫn có một chút cảm giác mất mát không tránh được.
"Nương, biểu ca ở chỗ ngài sao?"
Ngoài cửa, Khương Bảo Châu gọi. Đêm qua, nàng đã bận rộn cả một đêm ở trong không gian.
Phương ma ma đã mở ra một ý nghĩ cho nàng.
Tuy nói không thể gia nhập, nhưng có thể tìm đại lý để phân chia hàng hóa.
Việc làm ăn ở Tây Bắc đành giao cho các biểu ca tới xử lý.