Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 312 - Chương 312: Đây Là Chuyện Tốt

Chương 312: Đây Là Chuyện Tốt Chương 312: Đây Là Chuyện TốtChương 312: Đây Là Chuyện Tốt

Mười mấy biểu ca, có sẵn tráng đỉnh, tuyệt đối có thể giúp đỡ khai thác thị trường thật tốt.

"Lời cô mẫu nói, cháu cứ suy nghĩ cẩn thận một chút."

Văn thị nói đến đó thì dừng lại, không hề nhiều lời thêm.

Bà đã viết một phong thư cho nhà mẹ đẻ, trong thư biểu đạt sự áy náy.

Tương lai, chỉ hy vọng Văn Xuyên Hàn cưới được nương tử mà mình thích, cảm giác áy náy của Văn thị mới có thể giảm bớt.

"Biểu muội, muội tìm ta sao?"

Văn Xuyên Hàn vén rèm cửa lên, biểu muội tìm hắn thì cứ kêu là hắn sẽ đến.

"Huynh cùng ta đi đến phòng bếp nhé."

Đã nói sẽ để cho Văn gia gia nhập thị trường ở Tây Bắc, Khương Bảo Châu nói được thì làm được.

"Ta sẽ dạy huynh cách làm hạt dưa ngũ vị hương cùng đậu phộng”"

Không chỉ có có Văn Xuyên Hàn, còn có những biểu ca còn lại.

Chờ bọn họ học được, sau đó trở lại Văn gia lại tìm hạ nhân đáng tin cậy rồi dạy lại.

Nguyên vật liệu đã được chuẩn bị tốt, toàn bộ dựa theo tỉ lệ mà chia ra.

Quan trọng nhất chính là quá trình chế tác.

"Về sau có món ăn khác, ta sẽ phái người trực tiếp đi tới Tây Bắc."

Công thức chỉ có một tờ giấy.

Mọi người cùng dựa theo phương thức làm nhưng hương vị lại không giống nhau.

Lượng lửa, trình tự trước sau của nguyên vật liệu, đều sẽ ảnh hưởng đến hương vị.

"Trong nhà mà có cửa hàng nào không kiếm được nhiều tiền thì trước tiên cứ sửa làm cửa hàng thực phẩm nhỏ đã."

Cửa hàng Chu gia ở biên thành đã được cải tạo lại dựa theo yêu cầu của nàng, cũng gần xong rồi.

Khương Bảo Châu lấy bản vẽ ra rồi giảng giải cho Văn Xuyên Hàn.

"Làm cửa hàng thực phẩm, thì nhất định phải luôn sạch sẽ."

Bên trong cửa hàng có kệ để hàng, sạch sẽ ngăn nắp.

Nếu không mà có chuột thì không có cách nào đảm bảo vệ sinh.

Ngoài cửa hàng ăn uống ra, còn có cửa hàng son phấn.

"Biểu ca, huynh chuẩn bị rời khỏi biên thành rồi sao?"

Khương Bảo Châu không có một chút khúc mắc nào với Văn Xuyên Hàn, Văn Xuyên Hàn yên tâm rồi.

Nếu không việc hôn nhân của hai người không thành, hắn rất lo lắng biểu muội lại có cái nhìn khác với hắn.

"Đúng vậy, biết được mọi người sống không tồi, người trong nhà chắc chắn sẽ yên tâm."

Văn Xuyên Hàn thật sự vui mừng cho người Khương gia.

Cho dù ngã xuống từ đám mây thì Khương gia cũng vẫn sừng sững không ngã.

Cứng cỏi, có sức sống.

Những ngày củi gạo mắm muối, trải qua đến sinh động, có tư có vị. "Một chuyến này của huynh không thể tay không mà về được."

Văn gia không ở phương Bắc, nên Khương Bảo Châu không giữ lại.

Nhưng mà trước khi các biểu ca đi, nàng sẽ lấp đầy xe ngựa của bọn họ.

Đặc biệt là dược liệu, da lông được sản xuất ở phương Bắc, nàng sẽ chọn lựa cái tốt nhất đưa cho người nhà.

"Không cần."

Văn Xuyên Hàn từ chối.

Khương gia mới vừa làm hỉ sự, chờ Khương Tu Võ cưới Nguyễn gia tiểu thư, còn cần một khoản sính lễ.

Văn Xuyên Hàn kiên trì để lại ngân phiếu, nhét ở dưới giường, những vẫn bị phát hiện.

"Đại biểu ca, huynh cảm thấy băn khoăn, vậy thì bán son phấn đi." Đối với Khương Bảo Châu thì phí tổn đầu tư vào nhỏ, nhưng mà đầu ra lại cao.

Hơn nữa, nàng tin tưởng, một khi son môi ra đời, tuyệt đối sẽ nhấc lên một cơn gió trào lưu.

Văn Xuyên Hàn đi theo bên cạnh Khương Bảo Châu, vẫn luôn chờ đến tháng ba nông lịch mới rời đi.

Dường như là cùng lúc đó, Khương Bát Đấu nhận được chiếu thư đến từ kinh thành.

Hoàng Thượng cảm nhớ Khương Bát Đấu có tấm lòng ăn năn, ra lệnh cho ông tạm thời thay thế vị trí Nguyễn tri phủ để xử lý việc vặt của biên thành.

Vụ án của Tạ gia thì sẽ chuyển giao đến cho Đại Lý Tự.

"Hoàng Thượng hạ lệnh nghiêm tra, Tạ Tốn bị áp giải đến kinh thành."

Là nhân chứng, Thanh Hạnh cũng phải đi theo hồi kinh.

Oan sâu của Tạ Hân Lan được rửa, dân chúng biên thành sôi trào.

"Lão gia, đây là chuyện tốt!"

Văn thị vui mừng, đây là chứng minh Hoàng Thượng không quên lão gia nhà mình.

Tạm thời thay thế chức tri phủ biên thành, là một cái tín hiệu vô cùng tốt.

Gần đây liên tiếp truyền đến tin vui.
Bình Luận (0)
Comment