Chương 313: Đi Dâng Hương
Chương 313: Đi Dâng HươngChương 313: Đi Dâng Hương
Mấy nông dân mà Giả Minh Nguyệt tìm tới đã thành công gieo trông xương rồng, lấy ra được rệp son.
Mấy cái thành trì quanh đây đều có cửa hàng thực phẩm Khương gia, bán ra được với doanh số lớn.
Không chỉ có như thế, cửa hàng son phấn của Khương gia sắp khai trương.
Ngày khai trương ấy, son môi bị tranh cướp hết sạch.
Khương Bảo Châu cung cấp không kịp, chỉ có thể tạm thời lấy hàng được dự trữ trong không gian ra để tiếp viện.
Giả Minh Nguyệt phụ trách tính sổ, mỗi ngày đều bị số lượng trên quyển sổ làm cho khiếp sợ.
"Bảo Châu, ngày mai là ngày mồng ba tháng ba, là ngày Vương Mẫu nương nương mở Hội Bàn Đào."
Nhà mình tới biên thành đã lâu rồi, còn chưa đến chùa miếu thêm hương khói.
Văn thị đi ra ngoài không tiện, chỉ đành để Khương Bảo Châu thay thế bà đi một chuyến đến chùa miếu.
"Nương, hương khói của Quảng Hóa Tự ở biên thành cực kỳ linh nghiệm."
Giả Minh Nguyệt lớn lên ở biên thành, hàng năm đều đi Quảng Hóa Tự quyên tiền dầu mè.
"Hơn nữa, thức ăn chay ở Quảng Hóa Tự rất nổi tiếng."
Một năm chỉ có một ngày, cung cấp cho khách hành hương tiến vào chùa miếu, không thể bỏ lỡ.
"Vậy được, mấy cô nương các con đi thôi."
Người nhiều thì náo nhiệt, tình trạng của Nguyễn đại nhân đã chuyển biến tốt đẹp, vì vậy cũng gọi Nguyễn Miên Miên theo.
"Nương, ta đã không phải tiểu cô nương."
Giả Minh Nguyệt là tiểu tức phụ, nguyệt sự của nàng luôn luôn rất chuẩn.
Tháng này bị chậm, nhưng mà nàng không dám nói, lo lắng bị vui mừng hụt.
"Con ở trong mắt nương cũng giống như Bảo Châu."
Văn thị cười nói.
Sau khi Giả Minh Nguyệt gả vào đây, trong nhà hòa thuận, thậm chí còn náo nhiệt hơn so với trước kia.
Ngày mồng ba tháng ba nông lịch, ngày hoàng đạo.
Sáng sớm Nguyễn Miên Miên đã tới cửa rồi ăn cơm sáng tại Khương gia.
“Hôm nay người nhiều, chúng ta đến sớm một chút rồi lên núi."
Nguyễn Miên Miên cùng Giả Minh Nguyệt đều rất có kinh nghiệm nên chỉ mang hành lý đơn giản, nha hoàn mang theo cái làn rồi đoàn người ngồi xe ngựa đi thẳng đến Quảng Hóa Tự.
Đến chân núi thì thời gian vẫn còn sớm.
Chợ dưới chân núi đã chật kín người.
"Quảng Hóa Tự linh nghiệm, có không ít khách hành hương nghe tên từ nơi xa mà đến, sau đó thì ở tại nhà của người trong thôn."
lù một đêm, trời chưa sáng đã lên núi để nghe lão hòa thượng giảng kinh.
"Lần trước, ta ngồi cùng mẫu thân tận hai canh giờ."
Nguyễn Miên Miên nghĩ đến sự đau khổ đã từng trải qua, vấn đề là buổi sáng nàng uống cháo nên phải nghẹn nước tiểu rất vất vả.
"Ha ha."
Giả Minh Nguyệt không lưu tình chút nào mà cười to.
Tuy rằng Nguyễn Miên Miên còn chưa qua cửa, nhưng mà hai người thường xuyên lui tới, sau khi quen thuộc thì phát hiện đối phương đều không phải giống như trong tưởng tượng.
Nguyễn Miên Miên cùng Giả Minh Nguyệt đều cho rằng đối phương là tiểu thư lên giọng nũng nịu.
Thật ra hai người ở cùng một chỗ nói chuyện, còn có thể cười ha ha và có thể làm thành vô số biểu cảm.
Quảng Hóa Tự ở giữa sườn núi, lộ ra một góc ngói lưu ly màu vàng, bốn phía đều có tùng bách xanh mượt.
Ba người chị dâu em chồng bò lên trên núi, tiến vào cửa chùa, lập tức có tăng nhân đến tiếp đón.
"Nguyễn tiểu thư, ngài nhờ tiểu tăng lưu lại cơm chay đã được chuẩn bị sẵn rồi"
Hôm nay khách hành hương nhiều hơn so với ngày trước nên phòng bếp không thể lo liệu hết nhiều việc.
Hơn nữa hình như nguyên liệu nấu ăn cũng dùng hết rồi.
Dù sao Nguyễn Miên Miên đã có dự kiến trước, nếu không đành phải bỏ lỡ mỹ Vị.
"Bánh rán hành, hành váng dầu cuốn, canh cải trắng đậu hũ tới rồi!"
Nha hoàn Hồng Trù kêu lên một tiếng, rồi đặt một cái hộp đồ ăn lớn ở trên bàn.
Nguyễn Miên Miên vội vàng mở hộp đồ ăn ra, tranh công nói: "Ngoài mấy món điểm tâm thì có vài món thức ăn này là kinh điển nhất."
Sau khi được hưởng qua tay nghề của Khương Bảo Châu, miệng Nguyễn Miên Miên cũng trở nên kén chọn không ít.
Nhưng mà mấy món ăn chay này của Quảng Hóa Tự thì nàng đề cử mãnh liệt.
Ngày thường có tiền cũng đều không ăn được.
"Được, muội có công lao lớn nhất."
Giả Minh Nguyệt trêu ghẹo Nguyễn Miên Miên: Muội có khả năng thế thì nhanh chóng gả vào cửa để chia sẻ với ta đi!"
Sổ sách trong nhà cứ hết quyển này lại đến quyển khác.
Giả Minh Nguyệt là cao thủ tính sổ mà cũng sắp không tiêu hoá nổi.
"Ai thèm giúp tỷ chứ!"
Nguyễn Miên Miên dậm chân, trong lòng nàng chỉ là muốn làm người xảo quyệt, quậy tới cả nhà trở nên rối loạn.
Nàng gả vào cửa, còn phải làm chạy chân, nàng không muốn!