Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 315 - Chương 315: Không Khác Gì Ăn Cướp

Chương 315: Không Khác Gì Ăn Cướp Chương 315: Không Khác Gì Ăn CướpChương 315: Không Khác Gì Ăn Cướp

Khương Bảo Châu có chút nghi ngờ, không hề có một hàng dài người như trong suy nghĩ của nàng.

Nhưng mà, nàng tới thì cũng tới rồi.

“Đại sư, ta muốn câu mấy cái bùa bình an"

Khương Bảo Châu đưa bạc ra rồi cung kính nói.

Trước mặt nàng có một lão hòa thượng đang ngồi, trời rất lạnh lại chỉ mặc. một chiếc áo cà sa hơi mỏng.

Lão hòa thượng nhắm mắt lại, trong tay chuyển động Phật châu.

Thấy có người tới, lúc này mới chậm rì rì nói: "Bên trái là bùa bình an, muốn bao nhiêu thì tự lấy." Khương Bảo Châu cau mày, giờ mới biết được phù không phải vẽ tại chỗ, mà là thành phẩm, đưa tiền là bán.

Hai trăm văn một cái phù, thật đắt.

"Tại sao nữ thí chủ còn không đi?"

Khi Khương Bảo Châu đang ngây người, lão hòa thượng lại nói chuyện.

Khương Bảo Châu xấu hổ, đây là nàng bị đuổi sao?

"Quẻ nhân duyên ở Quảng Hóa Tự rất linh nghiệm, không bằng nữ thí chủ cầu một quẻ?”

Lão hòa thượng mở to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm Khương Bảo Châu.

Một lát sau lại nói: "Tướng mạo này, thật là quái lạ, quái lạ!"

"Đại sư, tướng mạo ta có chỗ nào kỳ quái?"

Khương Bảo Châu sớm đã quên bản thân là người xuyên qua, ở trước mặt lão hòa thượng lại không khiếp sợ chút nào.

"Lão nạp bấm tay tính toán, thí chủ có mệnh cách chết non."

"Phải là hồn phách quy thiên từ sớm, tại sao hiện tại thí chủ vẫn còn khỏe mạnh?"

Lão hòa thượng nhíu mày, lời nói ra khiến trong lòng Khương Bảo Châu run rẩy một chút.

Hiện tại nàng có chút tin, nếu chỉ là tùy tiện bịa chuyện thì không có khả năng nói chuẩn như vậy.

"Thí chủ và ta có duyên, nữ thí chủ thả một thẻ nhân duyên đi."

Lão hòa thượng làm một cái động tác mời, bảo Khương Bảo Châu lắc quẻ ở ống thẻ.

"Đại sư, ta..."

Khương Bảo Châu đã đính hôn, người định hôn chính là Thẩm đại nhân, nàng có chút không muốn rút quẻ.

Chẳng may đại sư nói nàng không thể gả cho Thẩm đại nhân thì làm sao bây giờ?

Có lẽ là cảm giác được sự phân vân của Khương Bảo Châu nên gương mặt lão hòa thượng hiền từ nói: "Thí chủ và ta có duyên, nên rút quẻ không cần tiền."

Khương Bảo Châu nhướng mày, lần trước gặp phải ông lão râu bạc ở trên chợ, cũng nói như vậy.

Nếu không cần tiền, thì thật sự không tốt khi cứ cô phụ tâm ý của đại sư như vậy.

Khương Bảo Châu nhắm mắt, quỳ gối xuống đệm hương bồ, trong lòng khẩn cầu Phật Tổ giật dây cho nàng.

Có lẽ là cảm nhận được lời khẩn cầu của nàng, một chiếc quẻ rất nhanh rơi từ ống thẻ xuống.

Khương Bảo Châu nhặt lên, phát hiện trên bê mặt tất cả đều là vẽ bùa quỷ, nàng không hiểu bất kỳ một chữ nào.

“Đại sư, cầu ngài giải đoán sâm."

Càng thần bí thì Khương Bảo Châu càng cảm thấy mình đã gặp được cao nhân.

Lão hòa thượng nói không nhiều, nhưng lại toàn là những câu sâu sắc.

"Đưa lão nạp nhìn xem."

Lão hòa thượng gật đầu, nhìn đến văn tự trên quẻ thì rất là kinh ngạc nhìn Khương Bảo Châu một cái.

Biểu cảm giữ kín như bưng, vuốt râu không nói lời nào.

"Đại sư, ngài xem nhân duyên của ta khi nào thì đến, phu quân có tốt không?"

Trong lòng Khương Bảo Châu cảm thấy không ổn, giờ phút này, nàng có chút hiểu rõ tâm ý của mình. Nếu người nọ là Thẩm đại nhân thì tốt, còn cái khác thì không quan trọng.

"Giải đoán sâm cân hai lượng bạc."

Lão hòa thượng vươn một bàn tay ra, chỉ vào rương công đức bên cạnh, ý bảo Khương Bảo Châu bỏ tiền.

Hai lượng bạc, còn không bằng đi cướp đi!

Sắc mặt Khương Bảo Châu thay đổi liên tục, đau lòng tiền.

Khó trách xin sâm không cần tiền, hóa ra là chờ nàng ở chỗ này!

Cảm giác bản thân bị lừa, nhưng nàng đã cưỡi lên lưng cọp rồi khó mà leo xuống.

Ở cửa hàng trấn trên cũng có bán bùa bình an.

Khương Bảo Châu có cảm giác không thật, vốn dĩ nàng muốn tự mình đến Quảng Hóa Tự để cầu đại sư tự tay làm phù. Nhưng mà phải mua hàng thành phẩm đã được làm số lượng lớn không nói, người có duyên xin sâm thì không cân tiền, nhưng giải đoán sâm lại tốn hai lượng bạc!

Cho dù trong lòng không muốn, nhưng Khương Bảo Châu vẫn ngoan ngoãn bỏ tiền ra.

Nàng nhịn đau đưa ra hai lượng bạc từ túi tiền, trong lòng như muốn hộc máu.

Cái này phải bán bao nhiêu hạt dưa ngũ vị hương mới có thể kiếm trở về được đây!

Thôi, nếu mà muốn nhanh chóng thì bán son môi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Đại sư là cao nhân, đáng giá.

Cho tiền xong thì Khương Bảo Châu chờ lão hòa thượng giải đoán sâm.
Bình Luận (0)
Comment