Chương 316: Xa Cuối Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
Chương 316: Xa Cuối Chân Trời, Gần Ngay Trước MắtChương 316: Xa Cuối Chân Trời, Gần Ngay Trước Mắt
"Nữ thí chủ, thí chủ có mệnh cách cao quý, phu quân tương lai của thí chủ không phú thì quý."
Lão hòa thượng nhìn chằm chằm Khương Bảo Châu, đôi mắt vẩn đục tràn đầy thâm ý.
Cơ trí, quá cơ trí!
Khương Bảo Châu chỉ có thể nghĩ đến †ừ này.
Dường như đối phương có thể nhìn thấu nàng, không hổ là đại sư Quảng Hóa Tựt
Không phú thì quý, Thẩm đại nhân chính là nhân vật như vậy.
"Đại sư, vậy phu quân ta ở nơi nào?”
Khương Bảo Châu rất vừa lòng, tiêu hai lượng bạc này không oan uổng.
Kể cả mất hai mươi lượng thì cũng đáng!
"Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt"
Lão hòa thượng tỏ vẻ, ông ấy rất ít làm người giải đoán sâm.
Đã một năm rồi, ông ấy đang chờ đợi người có duyên.
Tương lai, chắc chắn Khương Bảo Châu sẽ được phu vinh thê quý, con cháu đầy đàn, hòa thuận vui vẻ.
"Tiểu nha đầu, phúc khí của ngươi còn ở phía sau."
Cuộc gặp gỡ của hai người ngày hôm nay không nên nói cho người ngoài.
Lão hòa thượng nói xong thì không nói thêm gì nữa, ý bảo Khương Bảo Châu rời đi. "Đại sư ngài yên tâm!”
Cao nhân đều có tính cách của riêng mình, Khương Bảo Châu rất biết điều, nàng hiểu quy củ.
Ngàn ân vạn tạ đối với đại sư, nàng bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi nàng đi rồi, một hòa thượng trung niên vội vã đi ra từ thiện phòng.
Hắn quá mót nên chạy đi nhà xí, vậy mà ngay lập tức đã không thấy sư thúc của mình đâu.
"Sư thúc, vì sao ngài lại lấy thứ này ra vậy?"
"Nơi này cũng không phải là nơi xin sâm, sẽ không có người tới."
Cũng may không ai tới, nếu không mà đã tiêu tiền nhưng lại xin về được bùa vẽ quỷ không dùng được chút nào thì nhất định sẽ có khách hành hương tìm tới cửa.
Hoà thượng trung niên bất đắc dĩ gãi cái đầu trọc của mình.
Sư phụ bảo hẳn đi theo sư thúc, hẳn thấy không chống đỡ được.
Còn may lúc này không nhiều người lắm, cũng không có ai lại đây.
Bắt đầu từ mấy năm trước, không biết vì nguyên nhân gì mà sư thúc cứ điên điên khùng khùng.
Nhìn thấy nữ tử tới dâng hương, lại nói người ta vốn dĩ nên chết non.
Nếu đối phương xin quẻ nhân duyên, sư thúc sẽ nói người ta gả cho quý nhân.
Ban đầu còn có người tin tưởng, ngàn ân vạn tạ.
Nhưng đây đều là nói hươu nói vượn, giấy không gói được lửa, cuối cùng còn có người đến tận cửa làm ầm ï.
"Sư thúc, người nên uống thuốc rồi."
Hoà thượng trung niên bưng đến một chén thuốc, chỉ có uống thuốc đúng hạn thì mới có thể giảm bớt bệnh trạng hồ đồ của sư thúc.
“Hôm nay không uống thuốc, chỉ uống rượu."
Lão hòa thượng chỉ vào hòm công đức đầy bạc: "Người khác cười ta quá điên khùng, ta cười người khác nhìn không thấu, ha hai"
Hoà thượng trung niên nhìn lên trời không nói gì, xem ra, lại có kẻ xui xẻo bị sư thúc của hắn lừa.
Chỉ mong một lời nói kia của sư thúc trở thành sự thật.
Tìm được đáp án mong muốn, trong lòng Khương Bảo Châu mừng như điên.
Nàng trở lại đại điện, Giả Minh Nguyệt cùng Nguyễn Miên Miên đã chờ ở cửa.
"Bảo Châu, ta vừa mới đến nơi xin sâm, vì sao lại không thấy muội?" Giả Minh Nguyệt thấy Khương Bảo Châu trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đã đi tìm một vòng, rất sợ Khương Bảo Châu đi lung tung nhỡ may gặp phải người xấu.
Phật môn là nơi thanh tịnh, nhưng lòng người lại dơ bẩn.
"Chỗ xin sâm ở ngay bên ngoài điện của Tống Tử nương nương, ta thấy có nhiều người nên không xếp hàng."
Giả Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời đang có mây đen bao phủ.
Còn chưa đến buổi trưa, bầu trời đen giống như chạng vạng, khách hành hương trên núi đã rời đi hơn nửa.
Trên mặt Khương Bảo Châu chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, nhiều người xin sâm?
Không nhiều lắm, chẳng những không nhiêu mà thậm chí chỉ có mình nàng.
Nàng chợt bừng tỉnh phát hiện ra rằng chỗ bản thân đi xin sâm với chỗ đại tẩu đi không phải là một chỗ.
Xem ra, nàng thật sự đã gặp cao nhân.
Nếu là cao nhân, chắc chắn sẽ không tùy tiện cho người ta xem, chỉ có thể nói rằng vận khí của nàng không tồi.
Khó trách hương khói của Quảng Hóa Tự lại vượng, hóa ra là rất linh nghiệm!
Khương Bảo Châu đi đại điện dâng hương, lòng lại càng thành kính hơn một chút.