Chương 317: Nghịch Chuyển Hoàn
Chương 317: Nghịch Chuyển HoànChương 317: Nghịch Chuyển Hoàn
"Tiểu nương tử, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?"
Một bà tử gần bốn mươi tuổi ngăn Giả Minh Nguyệt lại, hỏi.
"Đại tẩu, bà ấy là ai vậy?"
Lão bà tử mặc vàng đeo bạc, vẻ mặt khôn khéo.
Khương Bảo Châu cảm thấy đối phương hoàn toàn không giống người tốt, không kiềm chế được mà nâng cao cảnh giác.
"Ta cũng không quen biết."
Giả Minh Nguyệt lắc đầu, chờ cho bà tử kia đứng xa một ít, lúc này nàng mới nói: "Ta đang dập đầu cho Tống Tử nương nương thì bị bà ấy ngăn lại."
Bà tử đến gần rồi lập tức nói về tướng mạo của nàng.
Nếu có con nối dõi thì cũng mới chỉ một tháng mà thôi.
Cho dù lang trung tương đối có danh tiếng ở biên thành cũng không khám được ra mạch.
Nhưng mà, đúng thật là có vài người có thể phán đoán dựa theo tướng mạo.
"Bà ta muốn bán cho ta một thứ"
Giả Minh Nguyệt không giấu giếm, thứ mà bà tử kia muốn đẩy mạnh tiêu thụ lại là một loại dược cấm, tên là nghịch chuyển hoàn.
"Đó là cái gì?"
Nghịch chuyển hoàn, nghe thôi đã thấy không đáng tin cậy.
"Là thuốc viên có thể biến thai nữ thành thai nam."
Giả gia không có con trai, đã từng có người đề cử cho cha nàng.
Một viên nghịch chuyển hoàn cũng mất mấy vạn lượng bạc.
Chắc là bà tử kia thấy Giả Minh Nguyệt ăn mặc không tâm thường, cho nên cố ý lựa chọn làm mục tiêu.
Ở Đại Tề, cũng không phải chỉ có trắng và đen, mà còn có rất nhiều mảnh đất xám.
"Bà tử kia có lá gan lớn thật, chẳng lẽ không sợ có người bẩm báo cho nha môn sao?"
Tự mình bán dược cấm, chỉ cần báo cáo lên là được.
Từ khi Khương Bát Đấu làm tri phủ biên thành thì Khương Bảo Châu cũng bắt đầu học tập Luật Đại Tề ) .
"Nghe khẩu âm của bà tử kia thì chắc là không phải người ở biên thành phương Bắc" Làm đến cấp độ này thì đầu là kẻ giàu kinh nghiệm.
Có rất nhiều khách hành hương mà bà tử chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn trúng Giả Minh Nguyệt.
"Vậy mà bà ta lại không quen biết Nguyễn tiểu thư vang danh khắp chốn..."
Giả Minh Nguyệt mím miệng cười, không quên trêu chọc Nguyễn Miên Miên.
"Bảo Châu, người làm đến cấp độ này thì chắc chắn sau lưng có người chống đỡ."
Quan phủ quy định không được bán dược cấm, nhưng chỉ cần người mua không tiết lộ thì giao dịch này không ai biết được.
Phu nhân gia đình giàu có nóng lòng cầu con, vì muốn thai nam nên sẽ dùng hết các loại thủ đoạn.
Nghịch chuyển hoàn chỉ cần bán một cái đã có mấy vạn lượng, sau lưng tất nhiên phải có mạng lưới quan hệ khổng lồ. “Nguyên nhân là như thế này."
Khó trách được bà tử kia không có sợ hãi, hóa ra là đánh một thương đổi được một phương.
Khương Bảo Châu lại được học tập thêm một khóa.
"Còn tác dụng của thuốc đó như thế nào thì cũng không được biết rồi."
Một cơn gió lạnh cùng chút mưa nhỏ rơi xuống, Khương Bảo Châu cùng Nguyễn Miên Miên mỗi người một bên, đỡ Giả Minh Nguyệt xuống núi.
Còn chưa đến chân núi, mưa càng lớn hơn.
Khương Bảo Châu nhanh chân đem bùa hộ mệnh của cả nhà để vào trong không gian.
Không thể phụ lòng tâm ý của đại sư.
"Nguyễn tỷ tỷ, đêm nay tỷ ở nhà ta dùng bữa đi?" Mấy ngày trước, vì món vịt nướng mà Khương Bảo Châu đã trang bị một lò nướng mới.
Vịt đã bị hầm qua rồi, đêm nay sẽ được ăn da vàng giòn của vịt nướng.
Bánh nhỏ, tương ngọt cùng hành lá đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Không chỉ có như thế, còn có dưa vàng được hái từ lều ấm trong thôn trang Giả gia, lúc này là ngọt nhất.
"Ăn vịt nướng rất hợp với thời tiết hiện tại”
Vịt muối tiêu, mề vịt, gan vịt nấu canh miến, huyết vịt, nóng hầm hập, ăn rất thoải mái.
"Vốn dĩ ta rất ngại ở lại ăn cơm, mà nghe muội nói lại khiến ta chảy nước miếng."
Da của vịt nướng vàng giòn, được cuốn trong gân bánh cực mỏng gân như trong suốt, lại bôi lên một chút tương ngọt, thêm một chút hành lá, hương vị đó thật sự rất tuyệt.
Khó trách Giả Minh Nguyệt cứ kêu béo, nghĩ đến cơm ngon rượu say cũng rất phiền não.
Đột nhiên, Nguyễn Miên Miên không muốn làm người làm loạn nhà cửa nữa.
Khương Tu Võ cũng coi như là thuận mắt, sau khi gả cho hắn, nàng sẽ làm con sâu gạo vui sướng ở Khương gia.
Thịt cá, món ăn ngon bay xung quanh.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Nguyễn Miên Miên đoán rằng bản thân có hi vọng.