Chương 322: Tết Đoan Ngọ
Chương 322: Tết Đoan NgọChương 322: Tết Đoan Ngọ
Không chỉ có mỗi Thẩm ma ma là không thể tiếp thu, mà ngay cả Hà Tiên cũng đứng ngơ ra như kẻ ngốc.
Cho dù là mấy lời nói lúc tức giận, nhưng nhắc đến chuyện thoát tộc thì thật sự đã đi hơi quá rồi.
"Vậy dượng và cô mẫu thì sao?"
Hà Tiên nức nở nói: "Biểu ca, huynh khiến người khác cảm thấy quá tổn thương."
"Phải không? Vậy vừa khéo."
Thẩm gia không cần hắn đưa than ngày tuyết, Thẩm Hoài Dung cũng chẳng muốn dệt hoa trên gấm.
Hắn vì để Thẩm gia có được vinh quang, mà đã hy sinh đủ nhiều.
Từ nay về sau, Thẩm Hoài Dung hắn, là phu quân tương lai của Khương Bảo Châu. là con rể của Văn thị và Khương Bát Đấu.
'Ờrết"
Thẩm ma ma bị đả kích mấy phát liên tiếp, khóc đến mức nước mũi nước mắt hòa vào nhau.
"Công tử, cho dù ngài bất mãn với mối hôn sự mà lão gia phu nhân sắp xếp, thì cũng không thể nói mấy lời như thoát tộc thế được”
Không chỉ như thế, còn chủ động đến cửa xin làm con rể.
Nếu để chuyện này lan truyền ra ngoài, Thẩm gia sẽ mất hết mặt mũi.
"Không liên quan gì đến Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân."
Sắc mặt Thẩm Hoài Dung vô cùng bình tĩnh, ngay cả tiếng cha mẹ cũng không chịu gọi. Đến nỗi Thẩm gia và Hà gia bàn bạc với nhau về chuyện hôn nhân, Thẩm Hoài Dung không dính líu gì.
Hắn đã phái người trình tấu chương lên, xin Hoàng Thượng tứ hôn.
"Cái gì, tứ hôn?"
Sau một lúc lâu, Hà Tiên mới phản ứng lại, lảo đảo vịn tạm vào bàn mới không té ngã.
Biểu ca vì Khương Bảo Châu mà lại đòi thoát tộc, hơn nữa còn cầu Hoàng Thượng tứ hôn.
Khương Bảo Châu cũng chỉ là một tiểu nha đầu chưa đến tuổi cập kê!
Hà Tiên ưỡn ngực, đột nhiên cảm thấy không quá tự tin về dáng người của mình.
"Cuối cùng, nể mặt tình cảm giữa chúng ta, cho hai người một cơ hội cuối cùng."
Nếu Thẩm ma ma và Hà Tiên lại đến Khương gia làm ầm ï, vậy chắc chắn Thẩm Hoài Dung sẽ ra tay tàn nhẫn.
"Trướng đào trong quân, đang thiếu người."
Đại Tề và Man tộc khai chiến, trướng đào trong quân ngũ, là nơi tập trung các cô nương chuyên bán hoa giải tỏa cho đám tướng sĩ.
Lời này của Thẩm Hoài Dung, nói rất thẳng thắn.
Hắn là người có lòng dạ hẹp hòi, không có phong độ.
Trong mắt hắn, chỉ có mỗi Khương Bảo Châu.
Còn những kẻ khác, tới gây chuyện thì đều là kẻ thù của hẳn.
"Huynh..."
Hà Tiên khóc đến mức suýt chút nữa thì ngất đi. Tuy lúc trước biểu ca không tỏ thái độ biểu cảm gì với nàng ta, nhưng cũng không đến mức nói mấy lời ác ôn độc địa thế này.
Vì sao mới đến bắc địa được mấy tháng, mà đã biến thành dáng vẻ này?
Nàng ta cũng chỉ nói vài câu, mà đã muốn ném nàng ta vào trướng đào trong quân doanh, hơn nữa nàng ta vẫn là đại khuê nữ hoa cúc chưa kết hôn!
Cuối cùng Hà Tiên và Thẩm ma ma bị đuổi ra khỏi Khương phủ như chó nhà có tang.
Chỉ nháy mắt đã đến ngày năm tháng năm âm lịch, là tết Đoan Ngọ.
Nha môn được nghỉ ngơi một ngày, Khương Tu Văn cũng trở về.
Cả nhà đoàn tụ.
"Gần đây, chuyện trong nhà đều do nữ tử lo liệu, mọi người vất vả rồi."
Khương Bát Đấu là người đứng đầu trong nhà nhưng rất dễ xúc động.
Nếu đã đến tết Đoan Ngọ thì phụ nữ và trẻ em trong nhà cũng không cần làm việc.
Khương Bát Đấu mang theo Khương Tu Văn và Khương Tu Võ đi làm bánh ú và làm một bữa ăn thịnh soạn.
"Bảo Châu, Minh Nguyệt, hai đứa đi nghỉ ngơi đi."
Khương Bát Đấu vô cùng tự tin, còn Khương Tu Văn ở bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt khó tin được.
"Con không nghe lầm chứ?"
Khương Tu Văn há hốc mồm, hắn ở trong quân doanh một khoảng thời gian, nên hắn có thể nấu ăn một chút.
Khương Tu Võ cũng biết nấu ăn một chút.
Nhưng mà với Khương Bát Đấu thì quên đi, ngay cả nấu mì mà ông còn không nấu được nữa mài!
"Lão Đại, con có ý kiến gì sao?”
Khương Bát Đấu khoác lác, ông liếc mắt nhìn thấy Khương Tu Văn và Khương Tu Võ đang khe khẽ nói nhỏ với nhau, nên ông híp mắt hỏi.
"Cha, người không biết làm đâu."
Trong nhà có hạ nhân, không cần ông ra tay.
Hiếm khi được nghỉ ngơi, Khương Tu Văn muốn ở bên cạnh vợ của mình.
"Ta không biết làm chẳng lẽ ta không biết hướng dẫn?”
Khương Bát Đấu cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày, sự uy hiếp được thể hiện rất rõ ràng.
Khương Tu Văn khóc không ra nước mắt, không ngờ bọn họ phải làm theo.
Phụ thân mới trở thành tri phủ mà đã biết thu mua lòng người, bị bệnh hình thức!