Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 321 - Chương 321: Thoát Tộc

Chương 321: Thoát Tộc Chương 321: Thoát TộcChương 321: Thoát Tộc

"Bảo Châu, thật xin lỗi."

Là do thủ hạ của hắn sơ xuất, không trông chừng Thẩm ma ma và Hà Tiên, để hai người có cơ hội đến Khương gia phá phách.

"Thẩm ca ca, huynh xin lỗi làm gì?"

Khương Bảo Châu định xưng hô là "Thẩm đại nhân", nhưng muốn chọc tức Hà Tiên nên nàng làm mặt quỷ.

Cách xưng hô này chứa hàm lượng đường quá cao, xin Thẩm Hoài Dung đừng so đo với nàng.

"Thời tiết chuyển ấm, trong nhà hay có ruồi bọ bay vào, khó mà ngăn được."

Chẳng sợ có màn thì cũng vẫn không thể ngăn cản chúng nó.

Khương Bảo Châu không mắng chửi thẳng ra, mà lại ngấm ngầm hại người, khiến Hà Tiên tức đến mức hốc mắt phiếm hồng.

"Thẩm Hoài Dung, ta là biểu muội của huynh, rốt cuộc huynh đứng về phía ai?"

Không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào trước mặt con gái của một tội thần, đừng nói là Thẩm Hoài Dung bị điên rồi đấy chứ?

Cha nàng ta là quan lớn, ngoại trừ thiên kim tiểu thư là nàng ta, chẳng lẽ Thẩm Hoài Dung muốn cưới thôn cô sơn dã hay sao?

Nhìn Khương Bảo Châu đi, chẳng có chút quy củ nào cải!

Thẩm Hoài Dung ngậm miệng không nói, hắn đã nói rõ lựa chọn của bản thân.

Chỉ có kẻ ngốc mới không thừa nhận sự thật này.

Văn thị và Khương Bảo Châu không có mặt ở đây, Thẩm ma ma cũng nới lỏng.

"Công tử, đây là ý của phu nhân."

Hai nhà đính hôn, đã trao đổi cả tín vật.

Chờ đến khi Thẩm Hoài Dung về kinh thì trong phủ sẽ chuẩn bị đồ để nghênh thú Hà Tiên.

Lần này, Thẩm gia và Hà gia ai cũng phản đối Hà Tiên - một thiên kim nhà cao cửa rộng lại đến bắc địa.

Hà Tiên có tình ý với Thẩm Hoài Dung, trên đường tàu xe mệt nhọc, chịu không ít đau khổ.

"Ngài không thể đối xử với biểu tiểu thư như thế."

Thẩm ma ma vứt bỏ lớp mặt nạ, bà ta là bà tử già nhất trong số những người từng làm việc tại Thẩm gia, cho dù là lão gia thì cũng phải nể mặt bà ta vài phần.

"Vậy bà cảm thấy làm như thế nào mới hợp lý?"

Thẩm Hoài Dung kéo một cái ghế dựa ra rồi ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh.

Thanh Y cười trộm, trực tiếp châm nến thay cho Thẩm ma ma và Hà Tiên.

Không hiểu tính tình công tử nhà hắn mà đã đến cửa khiêu khích, còn phạm vào việc tối ky, công tử nhà hắn sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.

"Hà tiểu thư, hay là cô quỳ xuống, dập đầu với công tử đi."

Thanh Y thở dài, Hà Tiên tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân.

Tuy rằng hành động này khá mất mặt, nhưng thái độ nhận sai thành khẩn, nói không chừng chừng tâm tình của công tử lại chuyển biến tốt, bỏ qua chuyện cũ.

"Không đúng, cô hẳn là phải dập đầu trước Khương tiểu thư."

Thanh Y nhíu mày, phát hiện đề nghị của mình không hợp lý.

"Ngươi nói cái gì?"

Hà Tiên trừng lớn đôi mắt thét chói tai, nàng ta mới là vị hôn thê của Thẩm Hoài Dung.

Người có quan hệ xa và gần, nàng ta với biểu ca hẳn là càng gần hơn.

"Thanh Y, ngươi đừng nói lung tung, sẽ không điên cuồng giống như trúng tà đấy chứ?"

Bảo nàng ta dập đầu trước tiện nhân Khương Bảo Châu kia, vui đùa cái gì vậy?

Từ khi vào cửa, nha đầu chết tiệt kia vẫn luôn khiêu khích nàng ta.

"Công tử, Khương gia mang thân phận tội thần, ngài cao quý như thế, vì sao lại phải dính líu đến đám tôn nhừ cá thối Khương gia?”

Thẩm ma ma đến đây là đại diện cho Thẩm gia. Thẩm Hoài Dung có thể chống lại lão gia phu nhân, nhưng ngay cả lời nói của trưởng tộc cũng không nghe à?

"Hai việc."

Thẩm Hoài Dung im lặng một lát rồi nói: "Thứ nhất, đừng lôi Thẩm gia ra nói chuyện."

Người trong tộc Thẩm gia ra sao, thì có liên quan gì đến hắn?

Thẩm Hoài Dung hắn sẵn lòng thoát tộc, từ nay về sau, vinh hay nhục đều không có liên quan gì đến Thẩm gia.

Thời buổi này, tông tộc đại diện cho xuất thân của một người.

Cho dù có chết đi, có được thờ ở từ đường hay không, có được hậu bối cung phụng hay không, đều là những việc vô cùng quan trọng.

Nếu người trong tộc thoát tộc, nghĩa là tứ cố vô thân, không có chỗ dựa. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả cái chết, Thẩm Hoài Dung lại thản nhiên đưa ra quyết định.

Điên rồi, chắc chắn là bị trúng tà!
Bình Luận (0)
Comment