Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 320 - Chương 320: Đúng Thì Sao

Chương 320: Đúng Thì Sao Chương 320: Đúng Thì SaoChương 320: Đúng Thì Sao

Ý ở ngoài lời là nếu không phải vì bận việc thì cha mẹ Thẩm Hoài Dung đã tự mình đến.

Đến lúc đó, hai nhà làm ầm lên, tình hình lại càng khó giải quyết.

Hiện tại trong kinh thành, chuyện Thẩm Hoài Dung và Hà Tiên kết thân với nhau đã lan truyền rộng rãi đến mức ai cũng biết.

Nếu Khương gia cố chấp không chịu từ bỏ, chỉ sợ không thể xong việc.

"Thư đâu?"

Văn thị rất bình tĩnh, chỉ cảm thấy bi ai ở trong lòng.

Làm cha mẹ, lại chưa bao giờ suy nghĩ cho con trai mình.

Đôi vợ chồng Thẩm gia kia vì sao lại thành ra như thế, coi con trai ruột giống như yêu ma.

Hôm cầu hôn, Thẩm Hoài Dung rất thẳng thắn thành khẩn, hắn đã kể hết những gì mà bản thân trải qua, bao gồm cả việc bị ám sát, không giấu giếm bất kỳ chuyện gì.

Văn thị nghĩ như thế, trong lòng lại càng thấy khó chịu.

"Ở đây."

Thẩm ma ma tưởng rằng lời nói của bản thân đã phát huy công dụng, vội vàng móc lá thư ra.

"Thẩm gia, có hơi khinh người quá đáng."

Văn thị tùy tiện liếc mắt một cái, tùy ý ném lá thư xuống đất.

"Khương ma ma, Tiểu Hi, tiễn khách!"

Sau này phải báo cho Phùng Đại Xuân ở phòng bảo vệ, Khương gia không phải là nơi mà bất cứ con mèo con chó nào cũng có thể đến.

Chức quan Thẩm gia rất cao, nhưng đó là ở kinh thành.

Đến nỗi bắc địa, là địa bàn nhà mình.

Cho dù là ai thì cũng đừng mong giương oai trong địa bàn của bài!

Văn thị rất khí phách, Khương Bảo Châu nhanh chóng tiến lên đỡ mẹ nàng, sẵn tiện đạp một cái lên bức thư.

"Khương phu nhân, chúng ta đến đây một chuyến là đã khách khí với bà lắm rồi."

Nếu Khương gia hất cằm lên mặt, Thẩm gia đành phải sử dụng thủ đoạn khác.

"Có chiêu thức gì thì cứ việc dùng."

Khương Bảo Châu cười nhạo một tiếng, vốn dĩ không để người vào mắt.

Đừng có mơ, từ hôn là chuyện không có khả năng.

"Khương Bảo Châu, cô cho rằng bản thân leo lên được cành cao thì có thể kê cao gối mà ngủ à?”

Hà Tiên đứng lên, hét lớn đầy kiêu ngạo.

"Đúng thì sao?"

Ở cửa, Thẩm Hoài Dung đứng ngược sáng.

Nghe thấy Khương Bảo Châu hoàn toàn không thèm để ý đến hành động làm loạn của Hà Tiên, tâm trạng của hắn rất tốt.

Thủ hạ của hắn luôn chú ý đến mấy việc trong kinh thành, không nghĩ tới người Thẩm gia lại có lá gan dám khiêu khích hắn.

Tưởng rằng, Thẩm Hoài Dung hẳn sống phụ thuộc, nên phải nghe theo quyết định về chuyện hôn sự của bọn họ sao?

Đừng nói là do Thẩm gia sắp xếp, cho dù là thánh chỉ, thì Thẩm Hoài Dung hẳn cũng không làm theo.

Hôn nhân đại sự, không thể lui ra phía sau nửa bước.

"Biểu cai"

Hà Tiên nhìn thấy Thẩm Hoài Dung thì lộ ra biểu cảm vui mừng.

Khi mới mấy tuổi, Hà Tiên đã xuất hiện tâm tư khác lạ với biểu ca xuất chúng của mình.

Ai biết, biểu ca chỉ đi một chuyến đến biên thành mà đã bị tiểu yêu tinh này lừa gạt.

"Cô mẫu đã đính hôn cho hai ta."

Hà Tiên có hơi tủi thân, ngay cả lá thư của cô mẫu cũng bị Khương gia giẫm đạp.

Nàng ta đi từ kinh thành đến bắc địa, trên đường di chuyển mấy ngàn dặm, chỉ vì muốn gặp lại biểu ca. "Ai đính hôn, thì ngươi cứ đi tìm người đó."

Còn dám đến Khương gia gây chuyện, trực tiếp đánh gãy chân.

"Thẩm Hoài Dung ta nói được thì làm được."

Thẩm Hoài Dung nhìn về phía Văn thị nói: "Bá mẫu, ngài vào trong nghỉ ngơi trước đi, việc này cứ giao cho vãn bối giải quyết."

"Được."

Thẩm Hoài Dung vẫn rất đáng tin cậy, Văn thị cảm thấy vui mừng.

Trước khi rời đi, Văn thị nói với vẻ mặt từ ái: "Con trai ngoan, bá mẫu hiểu con có nỗi khổ riêng."

Tuy rằng, Văn thị hay ghét bỏ Khương Tu Văn và Khương Tu Võ, nhưng lại có một trái tim chân thành.

Bà chưa bao giờ coi con trai như công cụ có giá trị lợi dụng để leo lên vị trí cao hơn.

"Vâng."

Trong lòng Thẩm Hoài Dung vô cùng cảm động, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Hiểu lầm này, hắn còn phải giải thích với Khương Bảo Châu.
Bình Luận (0)
Comment