Chương 319: Khách Không Mời Mà Tới
Chương 319: Khách Không Mời Mà TớiChương 319: Khách Không Mời Mà Tới
"Đích tỷ của ta có lòng ghen ghét rất mạnh, lúc ấy tỷ ấy không nói gì thêm nên ta còn cho rằng tỷ ấy tin ta..."
Ai biết, chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Trong bữa cơm tất niên dùng để tế tổ, đích tỷ thiết kế làm cho Tiểu Điệp làm hỏng bảo vật mà tổ tiên truyền xuống.
Cha cùng mẹ cả nổi trận lôi đình, nhốt Tiểu Điệp vào từ đường.
Chưa tới hai ngày, vị công tử kia lại tới cửa chúc tết.
Lần này Tiểu Điệp lại bị hãm hại.
Cha nàng tận mắt nhìn thấy nàng và tỷ phu tương lai hẹn hò.
"Cha mắng ta, cho người đánh gậy ta" Nghĩ tới một màn kia là Tiểu Điệp đã sớm không có lòng muốn sống nữa.
Sau đó nàng bị người mang ra phủ, ném tới bãi tha ma ở kinh thành.
"Đại Phi nói là hạ nhân của muội, ta còn không quá tin tưởng."
Nhưng tóm lại cũng không còn chỗ để đi, Tiểu Điệp lựa chọn đi theo Đại Phi đến phương Bắc.
"Bảo Châu, ta thật vô dụng đúng không"
"Không phải, là do bọn họ quá ngoan độc."
Khương Bảo Châu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tiểu Điệp, về sau tỷ cứ ở lại nhà ta”
Khương Bảo Châu trợ giúp Tiểu Điệp cởi quần áo, phát hiện ra phía sau lưng của nàng trải đầy miệng vết thương. Có vết sẹo đã kết vảy.
"Có phải rất xấu hay không?"
"Không xấu, sẽ khỏe lại thôi”
Vốn dĩ Tiểu Điệp đã rất gây, hiện tại lại càng gầy thành da bọc xương.
Phần xương sườn ở ngực của Tiểu Điệp nhô cả ra, làm Khương Bảo Châu thấy cực kỳ chua xót.
"Tiểu Điệp, ta sẽ mua cao trừ sẹo tốt nhất cho tỷ, bảo đảm tỷ sẽ không bị để lại một chút sẹo nào cả”
Nhưng mà thù này cũng phải báo.
Sớm muộn gì cũng có một ngày việc làm ăn của Khương Bảo Châu sẽ được làm tới kinh thành.
Nàng sẽ đổi bạc thành tiền đồng để đập chết đám cặn bã kial
"Tiểu Điệp, con cứ coi nơi này như nhà mình" Sau khi Văn thị biết được mọi chuyện cũng khóc theo một hồi.
Sau này, Tiểu Điệp chính là tiểu thư trong nhà, là con gái nuôi của bà.
"Mẹ nuôi”
Đã một tháng rồi không khóc, Tiểu Điệp lại nước mắt như suối phun lần nữa.
Nàng cảm nhận được sự ấm áp trên người Khương gia. ...
Hôm nay, Khương gia lại có khách không mời mà tới.
"Vị này chính là Khương tiểu thư đúng không."
Hà Tiên đứng lên, nở nụ cười rạng rỡ giới thiệu: "Bổn tiểu thư là biểu muội của Thẩm Hoài Dung, cũng là vị hôn thê của huynh ấy."
Việc hôn nhân của hai người, nghe theo lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Khi cha mẹ hai bên gật đầu thì sẽ được định ra.
Lân này sở dĩ nàng ta chạy từ kinh thành đến nơi đất cằn sỏi đá này, chỉ là vì muốn ra oai phủ đầu với Khương Bảo Châu.
Một đứa con gái của tội thần bị lưu đày, còn muốn tranh đoạt với nàng ta.
Làm người, vẫn phải giữ chút liêm sỉ.
"Không, không, không”
Cảm nhận được sự khẩn trương của mẹ, Khương Bảo Châu chớp chớp mắt.
Nàng ngồi xuống thưởng thức trà, không hề kinh hoảng.
"Thẩm ca ca cũng từng nhắc đến cô trước mặt ta”
Khương Bảo Châu nở một nụ cười phúc hậu và vô hại, không hề để lời nói của Hà Tiên ở trong lòng.
Ai quan tâm nàng ta là Hà Tiên hay là hải sản, dưới sông hay là trong biển, mấy câu châm ngòi mà có thể làm nàng xấu hổ lùi bước sao?
Coi trọng Thẩm Hoài Dung không phải không được, vậy làm tiểu thiếp bưng trà rót nước đi.
Vừa hay, Khương Bảo Châu cũng đang thiếu một nha hoàn sai vặt.
Thẩm ca ca?
Tốt xấu gì Khương Bảo Châu cũng từng là thiên kim quan to nhất phẩm, ai có thể nghĩ đến sau khi trở nên nghèo túng thì lại vứt luôn lòng tự trọng của bản thân đi như thế.
Hôn nhân đại sự, xuất phát từ lệnh của cha mẹ lời của người mai mối.
Điểm mấu chốt nằm ở môn đăng hộ đối.
"Khương phu nhân, thật xin lỗi ngài."
Thẩm ma ma thờ ơ lạnh nhạt, đẳng cấp hơn Hà Tiên vài bậc.
Bà ta không ôn không nháo, cũng không hạ thấp Khương gia.
"Lão gia và phu nhân nhà ta có việc ở kinh thành, nên không thể đến đây."
Thẩm ma ma nói rõ ràng từng câu chữ, đọc gắn từng chữ một: "Lão gia và phu nhân nhờ lão nô đi từ kinh thành đến bắc địa, chỉ vì muốn từ hôn."