Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 325: Khen Tặng Lẫn Nhau

Chương 325: Khen Tặng Lẫn Nhau Chương 325: Khen Tặng Lẫn NhauChương 325: Khen Tặng Lẫn Nhau

"Tiểu Kiều tỷ tỷ, nếu cảm thấy không vui thì tỷ đừng học nữa."

Chỉ cần cách làm việc có trình tự là được.

Cười không hở răng, đi, đứng, ngồi, nằm đều phải chú ý.

Khương Bảo Châu chỉ cười nhạt đối với những lễ nghi này, vì nó chỉ để trói buộc nữ tử.

Các tiểu thư khuê các trong kinh thành cũng đều từ một khuôn mẫu đi ra, rất giống một khúc gỗ.

"Đúng vậy, chỉ là tỷ không muốn rời đi mà thôi."

Chỉ cần còn một hơi thở thì Tiểu Kiều vẫn cố gắng chống đỡ, nhưng nàng chợt nhận ra, Bạch Lạc Trần căn bản không thèm để ý đến. Đối mặt với nam tử vô tình vô nghĩa như vậy, làm cái gì cũng đều trở nên dư thừa.

"Đúng vậy, nữ tử cần phải nuông chiều chính mình."

Khương Bảo Châu kéo tiểu Kiều vào bên trong phòng, nàng chỉ vào son môi trước bàn trang điểm nói: "Tiểu Kiều tỷ tỷ, những thứ này đều là mẫu mới, tỷ chọn một màu đi"

Để làm quà đáp lại, Khương Bảo Châu tặng son cho Tiểu Kiều.

"Bảo Châu, muội có thể cho tỷ tư cách làm đại lý được không?"

Tiểu Kiều ở biên thành một thời gian lâu như vậy, cha mẹ nàng cũng không yên lòng.

"Chuyện hôn nhân giữa hai nhà đã thất bại, nương của tỷ lo lắng tỷ nghĩ không thông." Ở quê nhà phía Nam, cha mẹ nàng lại bắt đầu xem xét chọn con rể, chỉ chờ Tiểu Kiều trở về.

Nếu lần này trở về lập gia đình, Tiểu Kiều sẽ rất khó trở lại Bắc địa lần nữa.

"Trong nhà có cửa hàng, đúng lúc có thể bán son môi."

Về phần giá cả, dù sao cũng là tỷ muội họ hàng nên tính theo giá của đại lý.

"Có thể chứ, nhưng mà hiện tại có một số màu đã hết."

Sản lượng rệp son không sản xuất kịp, nên chỉ có thể bán trước những màu bán chạy.

Khương Bảo Châu đã tăng lớn quy mô nuôi dưỡng ở thôn trang, có lẽ vẫn còn cần một đoạn thời gian nữa.

"Nếu tỷ muốn màu nhạt hơn một chút, thì muội vẫn có hàng tích trữ."

Hai ngày này, Khương Bảo Châu có đi một chuyến đến thành bên cạnh.

Mãn Đình Phương là cửa hàng đại lý của tỷ muội tốt của Khương ma ma ở thành bên, gân như chỉ có mấy màu.

Đối phương yêu cầu số màu để thay đổi.

Khương Bảo Châu đồng ý.

"Nữ tử Giang Nam không giống với kinh thành, thích màu tươi hơn một chút."

Son bóng không nên quá đỏ, càng tự nhiên sẽ càng tốt.

"Trời nóng, bôi một miệng đỏ lè nhìn rất chói mắt."

Nữ tử phía Nam trang điểm rất chú ý, thích tạo hiệu ứng môi son đỏ mà vẫn đỏ thăm.

“Hiệu quả của son bóng rất tốt."

Khương Bảo Châu mở rộng sản phẩm mới, nhưng vẫn chưa đưa lên quầy bán. Nàng đã dùng Tiểu Kiều để làm thí nghiệm, bôi son bóng lên môi nàng một chút, Tiểu Kiều rất bất ngờ.

"Bảo Châu, chính là cái này!"

Son bóng này nếu bán ở phía Nam, chắc chắn sẽ bán được với cái giá rất tốt.

"Son bóng không thể bỏ ở trong bình sắt"

Phải dùng bình gốm sứ nhỏ, nếu không sẽ dễ bốc hơi.

Khương Bảo Châu đã thay đổi nhiều lần.

Hai người đang nói chuyện thì chợt một mùi hương như có đồ vật bị cháy khét bay vào.

Khương Bảo Châu chạy đến phòng bếp, Khương Tu Văn và Khương Tu Võ đang cho hạ nhân dập lửa.

Chỉ có một bữa sơm, mà suýt chút nữa đã bị hai huynh đệ đốt luôn phòng bếp. "Cân phải được cải thiện."

Sau khi Khương Bát Đấu biết được thì cũng chỉ để lại một câu, rồi ông lại nhìn thánh chỉ của mình.

Bữa tối, cả nhà ngồi ăn cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.

Bạch Lạc Trần là người giỏi nói chuyện, hắn còn không ngừng dành. lời khen tốt đẹp cho Khương Bát Đấu, khiến cho lòng của Khương Bát Đấu vui như nở hoa.

"Lạc Trần à, cháu đúng là người tốt, Tu Văn, Tu Võ mà hiểu chuyện được như vậy vậy thì ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."

Việc khen ngợi lẫn nhau, đã bắt đầu từ lúc cơm chiều, cho đến tận khuya.

Hai người xem nhau như tri kỷ.

Khi rời khỏi Khương gia, vẻ mặt Bạch Lạc Trân còn có chút khoe khoang.

Khương Bát Đấu trở thành huynh đệ với hắn, vậy sau này Thẩm Hoài Dung trở thành con rể của ông, vậy hắn sẽ phải gọi mình là gì?

Ban đêm của tết Đoan Ngọ, Thẩm Hoài Dung lại trèo tường đi vào nhà Khương Bảo Châu.

Hai người cũng đã đính hôn, nên Thẩm Hoài Dung cũng không còn nhiều kiêng kị cho lắm.

Nghe được động tĩnh rất nhỏ từ trong sân truyền đến, tiểu Kết Tử cầm dao găm trên bàn lao ra.

Sau khi nhìn thấy người trước mặt, nàng lại lặng lẽ chạy vào phòng trà pha nước.
Bình Luận (0)
Comment