Chương 327: Tòng Quân 1
Chương 327: Tòng Quân 1Chương 327: Tòng Quân 1
"Cái gì?"
Khương Bảo Châu tức giận: "Huynh ấy suy nghĩ thật đẹp, rõ ràng là huynh ấy ghét bỏ Tiểu Kiều tỷ tỷ!"
Tiểu Kiều trở nên xinh đẹp chỉ là vì để kết hôn với một nam tử tốt, chứ không hề liên quan gì đến Bạch Lạc Trần.
Khương Bảo Châu rất xem thường hành vi tự mình đa tình, dán vàng lên mặt mình này của Bạch Lạc Trần.
"Bảo Châu, muội không ngại thì có thể làm mai mối"
Thẩm Hoài Dung suy nghĩ một chút rồi nói ra.
"Thẩm đại nhân, muội không biết nam tử nào."
Đại sư nói, nàng cách xa nam tử mới có thể cách xa kiếp đào hoa, .
Từ sau khi mười mấy biểu ca rời đi, việc buôn bán của Khương Bảo Châu lại thuận buồm xuôi gió.
"Chẳng lẽ, huynh nói đến biểu ca của muội?"
Nếu dựa theo huyết thống, thì Văn gia và nhà Tiểu Kiều cũng xấp xỉ nhau.
Một nhà ở Tây Bắc, một nhà ở Giang Nam.
Văn Xuyên Hàn đã làm ăn ở Giang Nam, lại còn ngày càng lớn mạnh.
"Phải."
Thẩm Hoài Dung cũng không phải là loại người bắt ép người khác kết hôn.
Văn Xuyên Hàn và Tiểu Kiều, từ gia thế, dung mạo, tuổi tác cũng đều xứng với nhau.
Cho Văn Xuyên Hàn kết hôn càng sớm, hẳn cũng sẽ ít nhớ thương đến Bảo Châu nhà hắn.
Vì vậy, Thẩm Hoài Dung lần đầu tiên can thiệp vào chuyện vớ vẩn.
"Nói như vậy thì đúng là rất hợp."
Khương Bảo Châu cẩn thận suy nghĩ cảm thấy cũng có thể.
Sau một lúc lâu, nàng lại do dự nói: "Biểu ca muội khó hiểu phong tình, trong đầu toàn là chuyện buôn bán, Tiểu Kiều tỷ tỷ sẽ thích sao?
Hoàn toàn khác với Bạch Lạc Trần gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ, vô cùng khôn khéo.
"Người khéo đưa đẩy không bền chắc."
Thẩm Hoài Dung đánh giá về Bạch Lạc Trần.
So sánh cả hai thì Văn Xuyên Hàn hiển nhiên đáng để tin cậy hơn. Nhưng mà hiện tại cả hai cách nhau khá xa.
Nếu Văn gia có buôn bán ở Giang Nam, không bằng đi xem mắt ở phía Nam.
"Chúng ta chỉ cần thuyết phục, còn thành hay không cũng phải xem duyên phận”
Trước khi thành thân, Thẩm Hoài Dung phải đem nam tử lớn tuổi Văn Xuyên Hàn này giải quyết cho xong.
Vì vậy, hắn không ngại đào góc tường của huynh đệ.
"Đúng vậy, biểu ca của muội chỉ một lòng vì sự nghiệp."
Khương Bảo Châu không hy vọng Văn Xuyên Hàn bị trói buộc bởi điều gì.
Nếu như có thể lấy được vợ, vậy thì đó là chuyện vui của Văn gia, cũng là chuyện vui của Khương gia.
Sau khi hai người đạt thành nhận thức chung, Khương Bảo Châu chuẩn bị tìm cơ hội để hỏi thăm Tiểu Kiều một chút.
"Trời cũng không còn sớm,"
Thẩm Hoài Dung liếc mắt nhìn đồng hồ cát, hắn phải trở lại quân doanh.
Sau khi thời tiết chuyển ấm, Man Di cũng thường xuyên di chuyển.
Tuy gần đây không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể lơ là.
Có thể đó là sự chuẩn bị cho một trận chiến khốc liệt.
"Thẩm đại nhân, huynh thích ăn bánh ú mặn hay bánh ú ngọt?"
Khương Bảo Châu không biết rõ, nên mỗi hương vị nàng luôn để lại một ít.
"Cái nào cũng thích."
Mỗi lần đối mặt với việc tiểu nha đầu nhét thức ăn cho hẳn thì Thẩm Hoài Dung đều cảm thấy hạnh phúc. Hắn mang theo một dây bánh ú, đang muốn nhảy tường ra ngoài.
Nhưng ở dưới chân tường, hắn nhìn thấy một cái bóng đen.
"Thẩm đại nhân?”
Tiểu muội cùng em rể tương lai lén gặp nhau, bị Khương Tu Võ bắt được.
"Khương nhị công tử."
Bị bắt lấy, sắc mặt của Thẩm Hoài Dung vẫn rất bình thường.
Giống như chuyện lén gặp nhau nửa đêm là một chuyện rất bình thường vậy.
Vốn dĩ Khương Tu Võ còn thấy ngạc nhiên, nhưng thấy Thẩm Hoài Dung bình tĩnh như vậy thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một nam một nữ đã đính hôn, nửa đêm gặp nhau cũng không phải chuyện gì †o tát. Về phần vì sao không đi cửa chính, chính là vì không muốn gây thêm phiên phức cho mọi người.
"Thẩm đại nhân, ta tìm ngài có chút việc”
Khương Tu Võ mời Thẩm Hoài Dung vào sân của mình.
"Ta muốn tòng quân, không biết có thể vào quân doanh không?”
Ở trong nha môn vẫn rất tốt, nhưng nếu cứ như vậy thì mãi mãi vẫn chỉ là một bộ khoái nho nhỏ.
Cha Khương Bát Đấu giờ đã trở thành Khâm Sai, Khương Tu Văn tốt xấu gì cũng có tài năng cao.
Chuyện buôn bán của tiểu muội cũng càng ngày phát đạt, chỉ có mỗi hẳn là có mức lương ít ỏi, không bổng lộc, không như ý.
"Ngươi muốn tòng quân?” Thẩm Hoài Dung nghiêng người.
Trong thư phòng, một mặt tường chất chồng những binh thư cùng binh pháp do Khương Tu Võ tìm hiểu.