Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 328 - Chương 328: Thời Gian Trôi Qua

Chương 328: Thời Gian Trôi Qua Chương 328: Thời Gian Trôi QuaChương 328: Thời Gian Trôi Qua

"Đúng."

Suy nghĩ này đã có trong đầu hắn từ lần đầu tiên đến Bắc địa, sau đó nó cứ mọc rể nảy mầm trong lòng Khương Tu Võ.

Nhưng những ngày đầu tiên thường có Man Di xuất hiện, nên trong nhà không thể không có ai chèo chống.

Vì sự an toàn của người nhà, Khương Tu Võ bỏ qua giấc mơ của mình.

"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Ở trên chiến trường, đúng là có nhiều cơ hội để lập công.

Tuy nhiên, cùng với điều đó chính là những rủi ro lớn.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi."

Cha mẹ chắc chắn sẽ không nỡ, có thể còn kiên quyết phản đối. Thế nhưng Khương Tu Võ không muốn cả đời mình chỉ làm một tiểu bộ khoái vô danh.

"Bảo vệ bá tánh có thể mang đến niềm vui cho ta, nhưng ta càng muốn lên chiến trường chém giết"

Nam tử trời sinh đã có nhiệt huyết, Khương Tu Võ cũng không phải bốc đồng nhất thời.

"Chỉ cần Bảo Châu đồng ý, chuyện phía sau ta sẽ giúp ngươi."

Không phải Khương Bát Đấu và Văn thị, Thẩm Hoài Dung chỉ quan tâm tới ý kiến của Khương Bảo Châu.

Nói xong, hắn đi đến trong viện, lắc người một cái đã biến mất trong màn đêm.

Khương Bảo Châu đang chuẩn bị đi ngủ thì Khương Tu Võ đi đến.

"Nhị ca, huynh còn chưa ngủ nữa sao?” Khương Bảo Châu nghĩ Khương Tu Võ nửa đêm đói bụng.

Nên nàng đi vòng đến phòng trà, làm một bát mì cho Khương Tu Võ.

"Tiểu muội, Nhị ca có việc cần bàn với muội."

Khương Tu Võ đem những lời đã nói với Thẩm Hoài Dung nói lại một lần nữa.

Khương Bảo Châu ngẩn người, tay đang đảo mì cũng ngưng lai.

Sau một lúc lau, nàng mới nói: "Nhị ca, cha mẹ đã biết chưa?"

Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt.

Lỡ như bị thương đổ máu thì sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Huống chi mọi rợ dũng mãnh, toàn dân đều là binh tốt.

Ra chiến trường để chiến đấu là quá nguy hiểm.

"Nhị ca, huynh đi vào trong quân doanh thì chỉ có thể từ tiểu binh mà leo lên."

Nhất tướng công thành vạn cốt khô không phải là chuyện dễ dàng.

"Huống chỉ, trong quân doanh ăn chung nồi, không có dầu mỡ..."

Khương Bảo Châu nói ra tất cả sự tồi tệ trong quân doanh.

Khương Tu Văn làm công văn còn không chịu nổi.

"Nhị ca vẫn muốn đi."

Những khó khăn kia, đối với Khương Tu Võ căn bản không được xem là khó khăn.

Đây là giấc mơ của hắn cho đến lúc này.

Ở kinh thành, hắn đã có suy nghĩ như vậy.

"Được."

Khương Bảo Châu thở dài nói: "Nhị ca, †a ủng hộ huynh."

Chủ yếu cũng vì không ủng hộ thì cũng không thay đổi được suy nghĩ của Khương Tu Võ.

"Đa tạ tiểu muội."

Sau này hắn ở ngoài thành, chắc chắn không thể chăm sóc chuyện trong nhà.

Những chuyện trong nhà đều phải nhờ tiểu muội chăm sóc cho cha mẹ nhiều hơn.

"Huynh yên tâm, ta còn uống trà cùng với Nguyễn tỷ tỷ."

Khương Bảo Châu nháy mắt mấy cái: "Nhị ca, huynh nhớ cẩn thận một chút."

Nếu ở trên chiến trường, mất đi cánh tay hay cẳng chân, vậy thì xác định sẽ bị Nguyễn Miên Miên vứt bỏ. Sau khi hai huynh muội đạt thành nhận thức chung, ngày thứ hai, Khương Tu Võ đã chuẩn bị xong mọi thứ để đi vào quân doanh.

"Bảo Châu, tạm thời gạt nương trước đã"

Văn thị đã sắp sinh, không nên để bà ấy lo lắng.

Còn Khương Bát Đấu sau khi biết chuyện này đúng thật đã nổi trận lôi đình.

Nhưng sau một lúc mắng mỏ vì tức giận thì ông cũng bình tĩnh mà chấp nhận sự thật là Khương Tu Võ sẽ đi tòng quân.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng cái năm cũ qua đi, năm mới lại tới.

Trong một năm này, Văn thị thuận lợi sinh sản một tiểu tử béo mập, Giả Minh Nguyệt cũng sinh ra cho Khương gia thêm một nam đỉnh, Khương Tu Văn thuận lợi thăng chức thành cha. Thẩm Hoài Dung cũng đã tranh thủ về kinh một chuyến để hoàn thành việc thoát ly khỏi tộc Thẩm gia. Hoàng thượng biết Thẩm Hoài Dung sắp thành thân nên đã ban thưởng cho hắn một phủ đệ riêng ở kinh thành.

Ngày 30 cuối cùng của năm, tất cả người Khương gia đều tụ tập ở một chỗ.

Khương Tu Văn hỏi: "Cha, lúc nào nhị đệ mới đón dâu?"

"Lại kéo thêm một đoạn thời gian."

Năm sau, lại là một cái 5 năm mà Nguyễn tri phủ làm quan ở biên thành.

Dựa theo quy củ thì sẽ phải về kinh để báo cáo kết quả công tác

"Đấn lúc đó cả nhà cùng nhau đi, việc hôn nhân của Tu Võ liền làm ở kinh thành"

Khương Bát Đấu cảm thấy lúc mình quay về kinh thành, lại tổ chức hỉ sự cho con trai thứ hai thì cũng coi như là việc vui nhân đôi. "Tuyết rơi rồi, mọi người mau ra đây đi"
Bình Luận (0)
Comment