Chương 331: Người Thẩm Gia Tới
Chương 331: Người Thẩm Gia Tới Chương 331: Người Thẩm Gia Tới
Chỉ tiếc, hạ nhân chậm nửa nhịp. Thanh Y vừa dứt lời thì bên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng cười sang sảng. "Có một câu nói rất đúng, tới sớm không bằng tới đúng lúc!"
Vệ Định Phong nhìn thấy bàn tiệc phong phú, mặt mày lập tức hớn hở.
"Tiểu Vệ đại nhân, hôm nay là ngày sinh nhật của công tử nhà ta."
Thanh Y nhắc nhở.
Tay không tới thì thôi, còn muốn da mặt dày ăn cơm két!
Mỗi món ăn ở trên bàn này đều là tâm huyết của Khương Bảo Châu.
"Ha hai"
Trùng hợp như vậy? Vệ Định Phong đứng lên, sờ khắp người nhưng đã không còn con cá vàng nào cả.
"Ngồi xuống, Hoài Dung sẽ không so đo với chúng ta."
Kiếm Lan tiếp đón Vệ Định Phong ngồi xuống, gọi hạ nhân dọn thêm hai bộ chén đũa.
"Ta đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Thẩm đại nhân rồi"
Khương Bảo Châu thật ra không muốn tìm hai người bọn họ muốn đồ vật.
Không có quà, nhưng cũng phải biểu hiện một chút tâm ý chứ.
Chuẩn bị một tiết mục cũng tốt!
"Vậy ta sẽ hát một khúc."
Kiếm Lan hắng giọng, há mồm diễn một đoạn.
Thẩm Hoài Dung giống như suy tư gì, cũng không biết có nghe được không.
Hạ nhân trong Thẩm phủ hứng thú ngẩng cao đầu lắng nghe.
Vệ Định Phong là võ tướng, không cam lòng yếu thế, biểu diễn một đoạn múa kiếm.
"Tốt!"
Hạ nhân vỗ tay ồn ào, xem náo nhiệt, liên tục trầm trồ khen ngợi.
Sau khi hai người biểu diễn xong liền ngồi vào bàn.
"Khương tiểu thư, có phải chúng ta đã quấy rầy ngươi cùng Thẩm đại nhân ở riêng rồi phải không?"
Vệ Định Phong gắp một khối vịt nướng, cuốn bánh ăn ngon lành.
Đều là người quen, không cần phải nguy trang.
Khương Bảo Châu: '..." Biết rõ còn cố hỏil
Chẳng qua, có hai ba người bạn tốt ăn mừng sinh nhật cùng Thẩm Hoài Dung, Khương Bảo Châu vẫn rất vui vẻ.
Không khí như vậy sẽ sinh động hơn một chút.
"Ăn ngon, ăn quá ngon!"
Nhắc tới Bắc Địa, Vệ Định Phong vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy thì hắn đã không nên ngoan cố chống cự, nộp cá vàng nhỏ lên từ sớm để được ăn ngon mỗi ngày.
Nhưng hắn lại ở trong quân doanh, hoàn toàn không biết về chuyện này.
Hiện tại nhắc tới, Vệ Định Phong liền hận không thể đấm ngực giậm chân!
Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều việc!
Vệ Định Phong thề, về sau phải tạo quan hệ tốt với Khương Bảo Châu để thuận tiện cho việc ăn cơm ké.
Trong bữa tiệc, Kiếm Lan chủ động nhắc tới chuyện Từ gia ở Kinh Triệu Doãn.
Vệ Định Phong không có hứng thú với chuyện này, hắn nhìn về phía Khương Bảo Châu nói: "Khương tiểu thư, ngươi có nghe được tiếng gió gì không?”
Về việc hôn nhân của hắn.
"Tiểu Vệ đại nhân muốn đính hôn sao?"
Khương Bảo Châu làm bộ như không biết tình tình, hỏi.
Nguyễn Sương Sương đã lâu không thấy xuất hiện, tuy rằng nàng ta tâm địa độc ác, nhưng tốt xấu cũng là ánh trăng sáng trong lòng Vệ Định Phong.
"Khương tiểu thư, đừng nói nữa."
Đối với việc mắt mình bị mù, Vệ Định Phong hối hận muốn chết. Hắn không nên trông mặt mà bắt hình dong!
Cũng may hắn đã nhận rõ gương mặt thật của Nguyễn Sương Sương, cắt đứt quan hệ.
Nghe ý của cha mẹ thì hắn bị Hoàng Hậu coi trọng.
"Ngươi cùng Lăng tiểu thư cũng quen nhau, chẳng lẽ chưa từng nghe qua tin tức gì sao?"
Lăng Khả Tâm là cháu gái của Hoàng Hậu nương nương, từ nhỏ được nhận vào trong cung.
Nếu có thể cưới được Lăng Khả Tâm thì Vệ Định Phong coi như đã leo lên cành cao, một bước lên trời, tiền đồ tương lai xán lạn.
"Không có."
Chưa đâu vào đâu cả, Khương Bảo Châu không thể nói bậy. "Nào, ăn vịt nướng đi."
Sự chú ý của Thẩm Hoài Dung vẫn luôn ở trên người Khương Bảo Châu.
Nghe Vệ Định Phong tìm hiểu tin tức, hắn lên tiếng giải vây.
"Cảm ơn Thẩm đại nhân."
Vệ Định Phong đứng lên, được sủng ái mà thấy kinh sợ.
Rất nhanh, bát đũa trước mặt Vệ Định Phong đã chất đống như núi nhỏ, hắn vùi đầu ăn thỏa thích.
Khương Bảo Châu thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Công tử, người Thẩm gia tới."
Quản sự vốn dĩ không muốn phá hư bầu không khí tốt đẹp này, nhưng lần này thì khác.
Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân tự mình ngồi xe ngựa tới mời người. Nghe nói, Thẩm gia đã chuẩn bị bàn tiệc, chỉ chờ Thẩm Hoài Dung mang Khương Bảo Châu hồi phủ.
"Hơn nữa..."
Quản sự do dự một chút, vẫn nói đúng sự thật: "Thẩm phu nhân nói, Bảo Châu tiểu thư đã đồng ý"
Trời đã tối, thấy người còn chưa trở về, vợ chồng Thẩm gia hạ thấp lòng tự trọng đến mời người.
"Ta đồng ý cái gì? Tại sao ta không nhớ rõ?"
Biết ngay là người Thẩm gia thích tìm người gánh tội.