Chương 340: Huynh Đệ Tranh Nhau
Chương 340: Huynh Đệ Tranh NhauChương 340: Huynh Đệ Tranh Nhau
Khương Bảo Châu chờ mãi chờ mãi, không thấy động tác của Văn thị.
"Quyển sách nhỏ gì?"
Văn thị nhớ ra, lúc này mới mặt đỏ nói: "Cái này có gì phải dạy dỗ?”
Bà nhớ rõ trong không gian của Khương Bảo Châu, có không ít tranh minh họa đầy lộ liễu.
Văn thị nhìn cũng thấy đỏ mặt.
Bà đã không có gì có thể dạy cho nữ nhi.
"Dù sao, con cứ nghe theo Thẩm đại nhân, hắn cũng sẽ không hại con."
Văn thị rất tin tưởng Thẩm Hoài Dung.
Một đêm này, Khương Bảo Châu tỉnh tỉnh ngủ ngủ, từ đầu đến cuối đều không yên ổn.
"Bảo Châu, rời giường thôi."
Trời chưa sáng, hạ nhân của Khương phủ đã sớm tỉnh dậy.
Hạ nhân trang trí phủ đệ, giăng đèn kết hoa, hết sức vui mừng.
Hỉ nương đã có mặt từ sớm để trang điểm cho Khương Bảo Châu.
Tất cả son phấn được sử dụng đều là hàng hoá trong cửa hàng của Khương Bảo Châu.
Khương Bảo Châu thay hỉ phục đỏ thẫm, ngồi ở trước bàn trang điểm, chờ hỉ nương trang điểm.
"Làn da của Khương tiểu thư thật tốt, dường như không cần trang điểm thêm cái gì”
Hỉ nương được cái phong bao đỏ thấm, lời hay cứ như không cần tiền mà tuôn trào ra ngoài: "Thẩm đại nhân thật là có phúc khí, lại có được tân nương tử xinh đẹp như vậy."
"Một chải chải đến cùng, hai chải chải đến đuôi, ba chải chải đến đầu bạc răng long."
Hỉ bà chải đầu cho Khương Bảo Châu, mang theo vui mừng mà nhắc mãi.
"Khương tiểu thư, tóc ngài thật tốt, đen nhánh nhu thuận."
Tóc này được nuôi thật tốt, nhất định sẽ làm nam chủ nhân cực kỳ yêu thích.
"Về sau trong khuê phòng, Thẩm đại nhân nhất định sẽ búi tóc vẽ mày cho ngài!"
Hỉ nương nói thế khiến lỗ tai Khương Bảo Châu đỏ bừng.
Thật ra, cổ nhân không hàm súc một chút nào cả, chẳng qua có vài lời nói không thể nói hết ra ngoài.
Khi Khương Bảo Châu đang trang điểm, Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ chen vào.
Hai huynh đệ ai cũng không nhường ai, vừa rồi còn đang cãi nhau.
"Tiểu muội, muội tới phân xử đi."
Khương Tu Văn tự xưng là người biết phân rõ phải trái, không thèm chấp nhặt với một kẻ vũ phu như Khương Tu Võ.
Hắn là huynh trưởng.
Huynh trưởng đại biểu cho địa vị gia đình, hắn cõng Khương Bảo Châu xuất giá, có vấn đề gì sao?
"Đại ca, dáng người huynh khô quắt như đậu giá, vẫn là nên thôi đi."
Khương Tu Võ hẳn là vũ phu thì sao, vũ phu mới có sức lực.
Đợi lát nữa cõng Khương Bảo Châu lên xe ngựa, cả quá trình cũng không thể để rơi chân xuống đất.
Chẳng may rơi xuống đất thì là rất không may mẫn.
Khương Tu Võ từ chối công kích của người thân mà đánh trả lời nói của Khương Tu Văn.
"Cái gì gọi là đậu giá, đậu giá mà ta lại có nhỉ tử?"
Khương Tu Văn rất là tức giận, trông thô to cao lớn thì có gì ghê gớm sao?
Có cái từ gọi là nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn.
"Tiểu muội, đại ca tới cõng muội."
Khương Tu Văn quyết định tuyệt giao với Khương Tu Võ, vào thời khắc mấu chốt không cho hắn mặt mũi.
Trong nhà này, ngoài cha Khương Bát Đấu, thì không ai dám nói chuyện với hắn như vậy!
"Tiểu muội, vẫn là để nhị ca."
Tuyệt giao thì tuyệt giao, ai sợ ai. Khương Tu Võ không dao động mà tranh đoạt vị trí.
Vì để ổn thỏa mọi chuyện, người nọ cần phải là hắn.
"Hai đứa các con đứng sang một bên địt"
Văn thị giận dữ, giờ lành đã sắp tới rồi, hai nhi tử lại đến đây dây dưa làm chướng ngại vật.
Ngoài cửa, còn có mười mấy tiểu tử của Văn gia.
Nếu hai người không được thì còn có mười mấy biểu ca.
Nữ nhi Bảo Châu, không thiếu nhất chính là ca ca.
"Hai người các con lại gây sự thì ta lập tức nói cho cha các conl"
Văn thị không quản được thì còn có Khương Bát Đấu ở đây. Nếu Khương Bát Đấu biết được thì xem có lột da hai huynh đệ hay không!
“Nương, đây là chính sự."
Nhắc tới Khương Bát Đấu, linh hồn Khương Tu Văn như đang run rẩy.
Nhưng mà trước mắt, nếu hắn từ bỏ thì cơ hội này sẽ phải nhường cho Khương Tu Võ.
"Đại ca, nhị ca, các huynh đừng tranh đoạt."
Thật ra biện pháp giải quyết rất đơn giản, hai người cùng cõng nàng.
Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng mà không nghiêng không lệch.
Ở trong lòng nàng hai ca ca đều quan trọng như nhau
"Bảo Châu nói rất đúng."
Hai huynh đệ đều tán thành với ý kiến này.