Chương 341: Đón Dâu
Chương 341: Đón DâuChương 341: Đón Dâu
"Tiểu muội, muội là người phải gả, nhưng mà ta cùng nhị ca muội, vĩnh viễn đứng ở phía sau muội."
Khương Tu Văn vỗ bả vai Khương Tu Võ, hai người cùng nhau tiến lên.
Huynh muội bọn họ đồng lòng, vĩnh viễn là hậu thuẫn cho Khương Bảo Châu.
"Nếu Thẩm đại nhân dám bắt nạt muội..."
Khương Tu Văn dừng lại, trước kia chưa từng nghĩ tới.
Nếu mà Thẩm Hoài Dung bắt nạt Khương Bảo Châu thì làm sao?
Khương Tu Văn nghĩ rồi lại nói: "Nhị ca muội sẽ tìm hắn tính sổ!"
"Vì sao là ta?"
Khương Tu Võ rất khinh bỉ đại ca, đúng là một quả hồng mềm.
Luận văn, trong nhà không ai so được với Thẩm Hoài Dung.
Luận võ, cũng không phải là đối thủ của Thẩm Hoài Dung.
Hai huynh đệ có chút thất bại.
Cho nên, người nọ thật sự bắt nạt Bảo Châu thì hai người họ cũng chẳng làm gì được.
"Thẩm đại nhân không thể bắt nạt tiểu muội."
Khương Tu Văn không trả lời được, đành lộ ra nụ cười xấu hổ.
Khương Tu Võ lại nhìn về phía nơi khác, từ chối trả lời vấn đề này.
Khương Bảo Châu không kỳ quái chút nào, dù sao cảm tình huynh muội của ba người vẫn luôn rất mỏng manh.
Ngày thường tương thân tương ái, có việc thì hãm hại nhau.
"Bảo Châu, giờ lành sắp tới rồi."
Thẩm Hoài Dung cưỡi ngựa tới đón người, Văn thị nhìn lướt qua, hỏi: "Khăn voan đâu?"
Khương Bảo Châu xuất giá, trong lòng Văn thị không nỡ.
Nhưng mà cô nương lớn cũng phải gả cho người, may là không phải gả xa, hai phủ cách nhau không xa.
Văn thị nghĩ đến điều này, rất nhanh đã đánh tan cảm xúc thương nhớ.
Giờ lành đã đến, tiếng pháo vang lên.
Thẩm Hoài Dung cưỡi một con tuấn mã màu đen, mặc quần áo màu đỏ thẫm tới đón nương tử.
Bị che khăn voan, Khương Bảo Châu chỉ có thể cúi đầu nhìn giày thêu đỏ thâm được phủ đây trân châu cùng đá quý dưới làn váy. Có thể nói, trang sức từ đầu đến chân của nàng được chế trác cực kỳ tỉnh vi tỉ mỉ.
Kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên gả chồng, nói không căng thẳng là gạt người.
Cũng may gả cho người mà mình yêu thích, người thân trong nhà cũng đơn giản, không có cực phẩm.
Đối với những ngày trong tương lai, Khương Bảo Châu tràn ngập chờ mong.
Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ thay phiên đưa Khương Bảo Châu lên xe ngựa.
Lúc này, đột nhiên có chút cảm xúc thương nhớ.
"Tiểu muội, thường xuyên về nhà nhé."
Khương Tu Văn đỏ hốc mắt.
Chờ Khương Bảo Châu lên xe ngựa, hẳn mới cảm nhận được cảm giác ly biệt. Về sau, tiểu muội không chỉ là muội muội hắn, mà còn là thê tử của Thẩm Hoài Dung.
"Đại ca, ta sẽ thường xuyên trở về."
Khương Bảo Châu hít hít cái mũi.
Từ khi xuyên qua đến bây giờ, nàng từng nghĩ tới bản thân sẽ gả chồng.
Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, rất nhiều nữ tử ở thời đại này đều giống như vậy.
Nếu vận khí tốt thì hai vợ chồng cử án †Ê mi, tôn trọng nhau như khách.
Nhưng người nọ là Thẩm đại nhân, là người mà nàng yêu thích.
Lại có cha mẹ huynh trưởng yêu thương, nàng thật sự rất may mắn.
Tiếng nhạc vang lên, đội ngũ đón dâu rất là khí phái.
Các bá tánh đứng ở hai bên con đường xem náo nhiệt, ngẫu nhiên châu đầu ghé tai rồi nghị luận sôi nổi.
Mùng một tháng chín theo lịch nhà nông, trời trong nắng ấm, là ngày hoàng đạo.
"Khương gia tiểu thư mới cập kê mà đã bị Thẩm đại nhân cưới vào cửa rồi."
Khương gia lên đoạn đầu đài lại trở về đỉnh cao quá mức ly kỳ.
Cũng bởi vậy, các bá tánh cũng hiểu biết chút nội tình.
Nghe nói Thẩm đại nhân cùng Khương tiểu thư, đã có tình ý vào lúc đi lưu đày.
"Còn không phải sao, Thẩm đại nhân còn xin Hoàng Thượng tứ hôn đấy."
Trong đám người có trộn lẫn "thủy quân" do Khương Bảo Châu tốn bạc mời đến.
Mời "thuỷ quân" có chỗ tốt là có thể dễ dàng khống chế dư luận.
Khương Bảo Châu đã ăn qua ngon ngọt, nàng không muốn bị bôi đen mà mất thanh danh.
Dù sao thì ở cái thời đại này, thanh danh nữ tử quá trọng yếu.
Đoàn xe đón dâu đi trước. Thẩm Hoài Dung cưỡi ngựa đi ở trước đoàn xe.
Đi theo phía sau là sáo và trống diễn tấu cùng đội ngũ chơi hỉ nhạc.
Thẩm Hoài Dung mặc hỉ phục, hình thức bình thường, không trang trí thêm bất kỳ cái gì.
Hắn muốn phụ trợ Khương Bảo Châu, làm một lá xanh đủ tư cách.
Nhìn qua thì thấy bình tĩnh, nhưng mà Thanh Y biết, công tử nhà hắn đang rất vui mừng.
Đêm qua, công tử mất ngủ. Cưới vợ, là một trong bốn chuyện quan trọng nhất của đời người, Thanh Y rất hiểu.