Chương 351: Mấy Huynh Đệ Ủ Mưu
Chương 351: Mấy Huynh Đệ Ủ MưuChương 351: Mấy Huynh Đệ Ủ Mưu
"Chúng ta sắp được giải thoát rồi!"
Hoàng Thượng phái Thẩm Hoài Dung đi tới phía nam thăm dò thủy lợi, chuyến đi này coi như đi du lịch.
Nghe nói là Quý phi nương nương tiến cử hẳn với Hoàng Thượng.
Mặc kệ thế nào, hắn đều phải cảm ơn Tiểu Điệp.
Còn ba bánh bao, đương nhiên là không mang theo.
Thẩm Hoài Dung đã tính toán cả rồi, đưa bọn nhỏ đến Khương phủ.
Vừa lúc Khương gia có nhiều hài tử, cũng tiện chăm sóc.
"Thật sao?"
Khương Bảo Châu phải tốn rất nhiều sức lực mới không đến mức lộ rõ vẻ vui mừng lên mặt.
Ba bánh bao quá nhạy bé và giỏi quan sát, tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện.
"Bao giờ khởi hành?"
Chỉ cần có không gian thì việc ăn, mặc, ở, đi lại đều không thiếu.
Sau khi cứu Thẩm Hoài Dung làm lộ bí mật không gian, hai vợ chồng thường xuyên dùng không gian chuyển đồ vật làm buôn bán kiếm tiền.
Gia sản của Khương Bảo Châu còn phong phú hơn cả quốc khố.
"Ngày mai, trước buổi trưa."
Vé tàu đã định, mọi việc đã chuẩn bị.
"Bảo Châu, nàng sẽ không luyến tiếc chứ?"
Lúc trước, Thẩm Hoài Dung đã sớm có ý định đi ra ngoài, nhưng mà ba đứa nhỏ vân còn nhỏ nên Khương Bảo Châu không nỡ rời đi.
Vì thế trong ba năm nay, hai vợ chồng muốn cùng phòng đều phải chờ các bánh bao ngủ rồi mới lén lút tiến hành.
Cưới hỏi đàng hoàng mà làm như Thẩm Hoài Dung trộm người, còn phải tranh đoạt Khương Bảo Châu với mấy nhi tử.
"Sẽ không!"
Khương Bảo Châu rất kiên định.
Trước kia nàng lo lắng nhi tử còn nhỏ, hạ nhân chăm sóc không đủ cẩn thận.
Còn luôn có chứng ảo tưởng bị hại, lo lắng mấy nhỉ tử bị lừa bán.
Hiện tại nàng chỉ lo lắng ba đứa nhỏ làm chuyện xấu, lại bán người khác.
Vì ngày mai phải rời khỏi nên bữa tối hôm nay rất phong phú. "Nhị ca, đệ cảm thấy không đúng lắm, hình như cha mẹ đều rất vui mừng."
Cơm nước xong, tam bảo lôi kéo nhị bảo, hai huynh đệ thì thâm nói nhỏ.
Bình thường vào những lúc như vậy, chắc chắn là cha mẹ có bí mật.
"Vừa mới ta đến phòng cha mẹ, nghe được hai chữ thuyền quan"
Chẳng lẽ cha mẹ dự định vứt bỏ bọn họ rời khỏi kinh thành?
Nghĩ đến biểu hiện gần đây, hình như không phải không có khả năng này.
"Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nhị bảo nóng nảy, cha mẹ không thể bỏ lại bọn họ được!
"Tạm thời đừng lộ ra, chúng ta phái người đến Khương phủ hỏi biểu ca."
Biểu ca Tiểu Thạch Đầu có tin tức linh thông, nói không chừng sẽ biết chút gì đó. Lại nói, nếu cha mẹ rời kinh, vậy đương nhiên là sẽ đưa bọn họ đến Khương phủ chăm sóc.
"Có lý."
Hạ nhân trong phủ có người bị bọn họ thu mua, nhanh chóng đi tới Khương phủ truyền tin.
Nửa canh giờ sau, hạ nhân hồi bẩm: "Thật sự bị tiểu công tử đoán đúng, đúng là có việc này!"
Sáng sớm ngày mai, hai vợ chồng rời khỏi phủ, Khương phủ lập tức phái người tới đón.
Gần như là giao tiếp không chút sơ hở.
"Đương nhiên là ý tưởng của cha, cha thật âm hiểm!"
Tưởng vứt bỏ ba huynh đệ bọn họ sao, không có cửa đâu!
"Nhưng mà ngày mai Khương phủ tới đón người rồi."
Bọn họ không biết đường, cũng không có xe ngựa.
Cho dù có bạc thì tìm xe ngựa ở trong thành cũng không dễ dàng.
"Tam đệ, chúng ta tìm đại cữu cữu đi."
Nhị bảo lộ ra biểu cảm đã sớm có tính toán.
Lần trước ba đứa nhỏ đi Khương phủ, tìm được một phòng chất củi chơi trò thám hiểm.
Bọn họ phát hiện Khương Tu Văn giấu tiền riêng mua nghiên mực ở một cái hố dưới đống củi.
Bọn họ đếm, có chừng mấy trăm lượng bạc.
Lúc đó Khương Tu Văn nói, chỉ cần ba người bọn họ giữ bí mật thì sẽ hoàn thành một nguyện vọng của ba huynh đệ. "Nếu đại cữu không tuân thủ hứa hẹn thì chúng ta sẽ vạch trân ngài ấy!"
Ba huynh đệ bàn bạc xong xuôi, sau đó đi ngủ sớm.
Khương Bảo Châu cho rằng các bánh bao nhỏ không biết gì, trước khi rời đi còn hôn lên gương mặt nhỏ của bọn họ.
Tuy rằng bọn họ có tính tình nghịch ngợm thích gây chuyện, nhưng cũng có những lúc ấm áp.
Nghĩ đến tự do không dễ đạt được kia, Khương Bảo Châu hưng phấn đến không ngủ được.
Hôm sau, hai vợ chồng ngồi xe ngựa rời đi Thẩm phủ từ sớm.
Thuận lợi lên thuyền, trạm thứ nhất là Tuyên thành.