Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352: Phiên Ngoại 1

Chương 352: Phiên Ngoại 1 Chương 352: Phiên Ngoại 1Chương 352: Phiên Ngoại 1

Ở trong khoang hạng nhất, Khương Bảo Châu pha trà, bày trà hoa quả, hai vợ chồng uống trước một ly.

"Phu nhân, vì chúc mừng chúng ta khó khăn lắm mới được tự do, cụng ly!"

Trên gương mặt Thẩm Hoài Dung hiện lên nụ cười tươi hiếm có.

Nhân viên đi theo đều ở trên một chiếc quan thuyền khác, không đồng hành cùng hai vợ chồng.

Như vậy hai người có thể du sơn ngoạn thủy, nhấm nháp món ăn ngon, tiêu dao tự tại.

"Chúc mừng!"

Khương Bảo Châu ở trong không gian mở bài hát ngày lành ) .

Chờ mặt trời núp sau núi phía tây, hai vợ chồng mở cửa phòng ra, đi lên boong tàu thưởng thức mặt trời lặn.

Chân trời là một vòng mây tím nhàn nhạt, mặt nước phủ một lớp ánh sáng nhỏ vụn.

Tâm trạng tốt nên tất cả cảnh vật đều là cảnh đẹp.

"Phu quân, không phải chàng nói không có ai quấy rầy sao, vì sao ba đứa nhỏ kia trông quen như vậy?"

Khương Bảo Châu xoa mắt, nghỉ ngờ hỏi.

"Cha mẹ, chúng con tới rồi!"

Ba bánh bao nhỏ sợ bị đưa rời thuyền nên đã chịu đựng nửa ngày trời.

Hiện tại, bọn họ rất đói bụng.

"Cha, người đi câu cá đi, nhị bảo muốn ăn cái"

Bàn tay nâng chén rượu của Thẩm Hoài Dung chợt khựng lại một chút.

Mặt trời lặn vê phía Tây, trời gần tối, lại là một ngày tan làm.

Khương Bát Đấu bước đi vui sướng nhẹ nhàng, hôm nay ba đứa cháu ngoại sẽ tới trong phủ ở lại, tâm tình của ông rất tốt.

Tuy rằng ba đứa nhỏ này rất ồn ào, còn từng nhổ râu của ông, nhưng Khương Bát Đấu chính là người dễ dàng bị bọn nhỏ đắn đo, không thể tỏ ra một chút tính tình.

Có lẽ, đây là duyên phận kiếp trước.

"Ba đứa nhỏ Thẩm gia tới chưa?"

Vừa đi đến cửa phòng, Khương Bát Đấu đã hỏi Phùng Đại Xuân.

"Lão gia, ngài không biết sao?"

Vài vị tiểu công tử không có tới, mà là đi theo tiểu thư cùng cô gia đến phía nam, hiện tại đang ở trên thuyền.

"Không tới ư?" Khương Bát Đấu sờ sờ râu, chỉ cảm thấy trong việc này có chuyện gì đó mà ông không biết.

Trong ba năm qua, toàn bộ thời gian của Khương Bảo Châu đều bị ba đứa nhóc con chiếm cứ, ước gì đi ra ngoài thả lỏng một chút.

Có lẽ là công tác bảo mật không làm đúng chỗ nên đã bị phát hiện.

Ba đứa cháu ngoại kia của ông rất tinh ranh đấy.

Trong bữa tối ở Khương phủ, Khương Bát Đấu chủ động đưa ra vấn đề.

Ông buông chén đũa, hỏi: "Là ai trong các ngươi mật báo?"

Tối hôm qua Thẩm phủ đưa tới tin tức, Thẩm Hoài Dung bị Hoàng Thượng phái đi phía nam thăm dò thuỷ lợi, chuyện này rất là đột ngột.

"Cha, không phải con" Khương Tu Võ gắp một đũa thịt gà, dẫn đầu phủi sạch quan hệ.

"Ai nói là con?"

Trên bàn có rất nhiều người, ăn cơm vô cùng náo nhiệt.

Văn thị rất thích không khí như vậy, mỗi khi đến giờ cơm, chính là thời gian người một nhà giao lưu tình cảm.

Không có quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.

Đối lập với sự cơ linh của ba đứa nhóc Thẩm gia, Tiểu Thạch Đầu có vẻ ổn trọng nhiều.

Hơn nữa, Tiểu Thạch Đầu lại là đứa nhỏ thành thật, cũng không nói dối.

"Tổ phụ, tối hôm qua biểu đệ phái người tới chỗ cháu hỏi thăm tin tức."

Ba đứa nhỏ Thẩm gia có sân riêng ở Khương phủ. Nhà cửa vẫn luôn là Tiểu Thạch Đầu xử lý, cậu bé sẽ đem món đồ chơi yêu thích nhất của mình đưa cho các biểu đệ.

"Cho nên cháu liền nói cho bọn họ?"

Khương Bát Đấu đưa ra lời khẳng định với Tiểu Thạch Đầu.

Phẩm hạnh tốt, không giống với người cha Khương Tu Văn của cậu bé một chút nào.

Đây gọi là gì, trúc xấu mọc ra măng tốt sao.

"Cha, ngài không thể luôn phủng một bên giãm một bên chứ!"

Khương Tu Văn kháng nghị, mỗi lần Khương Bát Đấu đều dùng con của hắn để dâm hắn.

Ở trước mặt Tiểu Thạch Đầu, Khương Tu Văn làm lão tử, nhưng không có tôn nghiêm của một người làm cha.

Như vậy không tốt, thật sự không tốt. Vì sao hắn lại nói như vậy, còn không phải trên dưới rối loạn, giống như Khương Bát Đấu saol

Chuyện này có thể trách hắn sao, là do đầu thai không tốt mà thôi.

"Tên nghịch tử này..."

Thấy Khương Bát Đấu muốn nổi giận, Văn thị lập tức nói sang chuyện khác: "Sao ba đứa nhỏ có thể đi đến bến tàu kinh giao được?"

Cho dù khôn khéo như thế nào thì cũng chỉ là bọn nhóc mới hai tuổi.

Văn thị không khỏi lo lắng.

Nếu biết nhóm cháu trai muốn đi theo thì bà nên phái xe ngựa đưa một đoạn đường.
Bình Luận (0)
Comment