Chương 61: Nữ Lưu Manh
Chương 61: Nữ Lưu ManhChương 61: Nữ Lưu Manh
"Ha ha, xem ra trọng thân Khương đại nhân làm việc không nghiêm túc, chuyện đơn giản như vậy cũng không làm xong."
Lưu quan sai ôm cánh tay ở một bên cười nhạo thành tiếng: "Như này là sao đây, có làm ảnh hưởng đến tiến độ đi đừng không?"
Chỉ cần rút cây đinh sắt ra thì máu cũng sẽ phun ra, một người thư sinh yếu ớt như Khương Bát Đấu bị phơi nắng gắt mấy ngày rất có thể sẽ chết ở trên đường.
"Ngươi câm miệng!"
Khương Bảo Châu tức đến hốc mắt đỏ bừng, không gian của nàng có thuốc, chỉ là đinh sắt quá dài nên trước tiên phải tìm người xử lý miệng vết thương đã, nàng chưa từng nghe nói ở Đại Tê có người biết cách khâu vá miệng vết thương, nếu để miệng vết thương như vậy mà chạy đi, thì chỉ đi được vài bước là vết thương sẽ vỡ ra làm máu chảy đầm đìa.
Đúng là phụ thân không cẩn thận, nhưng Lưu quan sai cũng là nguyên nhân khiến việc này xảy ral
"Ai ui, cha của mình đã như vậy mà Khương đại tiểu thư còn ra vẻ?"
Lưu quan sai đứng ở một bên nói lời châm chọc, chế giễu người nhà họ Khương.
Nhìn xem, gã nói vậy mà cả đám người nhà họ Khương cũng chỉ biết mắng gã, kể cả Khương Tu Võ ngang ngược cũng không làm gì được gã.
"Còn cách nửa canh giờ sẽ đến giờ xuất phát, các ngươi tự xử lý cho tốt đi."
Lưu quan sai cười lớn, gã chờ xem trò cười của Khương gia.
Khương Bát Đấu đau đến mức sắc mặt cũng trắng bệch, cả người run rẩy, là do ông vô dụng, ông không ngờ mình lại trở thành gánh nặng cho cả nhà.
"Cha, con mời thầy lang đến cho cha."
Khương Bảo Châu xem xét miệng vết thương, phải nhanh chóng tiêu độc cầm máu, và thời gian tới Khương Bát Đấu cũng không thể đi bộ, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng.
"Bảo Châu, phụ thân không sao, chỉ cần rút cây đinh ra là được."
Khương Bát Đấu nhắm chặt mắt, định ra tay nhưng bị Khương Bảo Châu ngăn cản lại trước, hành động vội vàng như vậy là không được!
Nhưng tìm ai đây, Khương Bảo Châu nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có một bóng trắng kia.
"Nhị ca, huynh trông chừng cha giúp muội, chờ muội trở lại."
Khương Bảo Châu rất sợ Khương Tu Võ đi tìm Lưu quan sai kia tính sổ, điều này không thể xảy ra vào lúc này.
Tất cả phải lấy chuyện vết thương của phụ thân làm trọng, không cần vội xử lý tên tiểu nhân Lưu quan sai kia, tạm thời ghi sổ lại đã.
"Tiểu muội yên tâm, Nhị ca đã biết".
Khương Tu Võ bẻ cổ tay, hắn cũng không phải một tên ngốc không có đầu óc, lúc này hắn không thèm để ý đến những phiền phức do Lưu quan sai đem đến, chỉ là nếu phía sau có chuyện gì xảy ra với Lưu quan sai, cho dù mọi người có nghi ngờ là hắn xuống tay thì bọn họ cũng không có bằng chứng.
Không có bằng chứng cũng không thể tùy ý hất nước bẩn, muốn làm thế nào cũng phải xem tâm tình của hẳn.
"Được."
Khương Bảo Châu gật đầu, nàng chạy nhanh về phía đội ngũ phía trước, Thẩm Hoài Dung chính là hy vọng của nàng, nếu Thẩm đại nhân không thể giúp gì thì nàng dự tính sẽ vào trong không gian tìm sách y học, đích thân xử lý miệng vết thương cho Khương Bát Đấu.
Trời còn chưa sáng, Vệ Định Phong đã thức dậy từ sớm, nửa người trên của hắn ta không mặc gì mà đánh võ trên thuyền, nhìn thấy Khương Bảo Châu vội vàng chạy đến thì hắn ta cũng vội lấy tay che ngực, tức giận nói: "Hay cho một nữ tử lưu manh như ngươi, tuổi còn nhỏ không lo học điều tốt mà lại đi nhìn lén thân thể của nam tử!"
Vệ Định Phong có thói quen dậy sớm để luyện võ thuật, cũng không biết Khương Bảo Châu đã nhìn chằm chằm hắn ta bao lâu, đúng là không biết xấu hổ.
Hắn ta còn đang ồn ào, ai ngờ Khương Bảo Châu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hẳn ta một cái, cũng không còn tâm trạng dùng đậu hũ thối để trừng trị hắn mà hoàn toàn ngó lơ Vệ Định Phong.
"Tiểu nha đầu, tiểu gia ta đã gặp biết bao loại người, cũng hiểu được chiêu lạt mềm buộc chặt..."
Đối phương hoàn toàn không phản ứng mình là Vệ Định Phong vô cùng xấu hổ, rốt cuộc hắn ta đã bị lộ hay là chưa bị lộ đây?
Dù sao hắn ta cũng có phần lông quyến rũ trên ngực, có thể khiến tiểu nha đầu này chết mê.