Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 62 - Chương 62: Biết Y Thuật

Chương 62: Biết Y Thuật Chương 62: Biết Y ThuậtChương 62: Biết Y Thuật

Giờ phút này, Khương Bảo Châu đã đi đến trước xe ngựa của Thẩm Hoài Dung, cánh cửa xe ngựa đã bị đẩy ra, từ bên trong vươn ra một bàn tay kéo Khương Bảo Châu vào.

"Rầm'" một tiếng, cánh xe ngựa đóng chặt, cắt đứt tầm mắt của Vệ Định Phong.

Vệ Định Phong không biết vì sao tiểu nha đầu lại đến tìm Thẩm Hoài Dung? Công tử trắng noãn ở trên chiến trường yếu ớt này, xem ra nữ lưu manh Khương Bảo Châu này có ánh mắt quá kém.

"Thẩm đại nhân, xin ngài hãy cứu phụ thân của ta."

Vừa đi vào bên trong đã ngửi thấy một mùi hương bạc hà giúp tinh thần tỉnh táo, đầu óc sảng khoái. Khương Bảo Châu đứng không vững mà ngã vào trong lòng ngực của Thẩm Hoài Dung.

Thanh Y ở bên cạnh giật giật khóe mắt, Khương tiểu thư cũng không biết chú ý chút nào, muốn ôm ấp thì cũng phải nhìn trước ngó sau chứ, đừng xem hắn ta như không khí thế.

"Thẩm đại nhân, cha ta bị đinh sắt cố định lều trại đâm xuyên qua bắp chân, hiện tại không thể lấy ra, ta không biết nên làm sao bây giờ."

Trên đường lưu đày còn bị thương ở bắp chân, ý của Khương Bảo Châu rất rõ ràng.

Nếu không can thiệp thì cha nàng là Khương Bát Đấu chỉ còn một con đường chết, chắc chắn không thể nào cố gắng đi đến phương Bắc.

Đối mặt với Thẩm Hoài Dung, Khương Bảo Châu hiếm khi đỏ mắt, thật ra trước kia nàng sẽ không khóc, cho dù bị thương đau đến thế nào thì cũng không hề rơi một giọt nước mắt, bởi vì nàng biết mình không có người thân, cho dù khóc cũng không có ai lo lắng cho nàng.

Hiện tại thì không giống trước nữa, ngay cả Khương ma ma cùng Khương Đại cũng được Khương Bảo Châu đối xử giống như người nhà, bảy người bọn họ cùng nhau đi ra từ cổng kinh thành, cũng sẽ cùng nhau đến phương Bắc, không thể thiếu người nào!

"Ừm”

Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng đáp lại, hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng đối với tiểu nha đầu thì chỉ cần nàng cầu là hắn sẽ đồng ý.

Hắn đứng dậy, ra lệnh cho Thanh Trúc lấy hòm thuốc nhỏ ra, chuẩn bị đi một chuyến.

"Ngài là thây lang?"

Sau khi nhìn thấy hộp thuốc, Khương Bảo Châu sợ ngây người.

"Công tử nhà ta có y thuật cao minh, Khương đại nhân sẽ không sao."

Thanh Y thấy Khương Bảo Châu lo lắng cho người nhà, tránh không được mà cũng cảm động nên mới phá lệ chủ động nói lời an ủi: "Ngươi rất may mắn, công tử nhà ta chưa từng đến khám bệnh cho nhà nào."

"Đa tạ Thẩm đại nhân, ta nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa để đền đáp lại ân đức của Thẩm đại nhân!"

Khương Bảo Châu vui mừng tới phát khóc, sau khi có hy vọng, nàng cũng lấy lại được sức sống, lợi dụng sơ hở trong lời nói.

Đúng rồi, nàng nói kiếp sau báo đáp, vậy thì cũng phải chờ đến kiếp sau rồi hãy nói.

Về phần kiếp này, nàng cũng không phải kẻ vô ơn, nàng vẫn sẽ tạ ơn hắn. "Đi mau."

Thẩm Hoài Dung thúc giục Khương Bảo Châu, ba người bước thành một hàng nhanh chóng rời đi.

Vệ Định Phong ưỡn ngực, cảm thấy cô đơn. Nha đầu thối Khương Bảo Châu này thế mà không thèm liếc mắt nhìn hắn ta dù chỉ một cái, hắn ta xoa cơ ngực của mình một lúc.

"Không đúng, mới sáng sớm mà Khương Bảo Châu đã đến đây làm gì?"

Suy đoán Khương gia có chuyện nên Vệ Đình Phong mặc quần áo xong cũng đi theo góp vui.

Thẩm Hoài Dung đã nhanh chóng bước tới chỗ Khương gia cắm trại, sau khi đến thì chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là đẩy Bạch Lạc Trần đang ngủ nướng †rong xe ngựa ra bên ngoài, sau đó ra lệnh cho Khương Tu Võ nâng người lên xe ngựa để hắn khám và chữa bệnh. "Sao vậy?”

Bạch Lạc Trần dụi mắt nhận ra mình đang nằm ở trên cỏ còn nghĩ là đêm qua mình bị mộng du, chỉ đến khi nhìn thấy gã sai vặt Thanh Y luôn đi theo bên cạnh Thẩm Hoài Dung thì hắn mới dần nhận ra là mình bị người ta ném ra ngoài.

"Bạch công tử, chuyện xảy ra là có nguyên nhân nên tạm thời chỉ có thể mượn xe ngựa của ngài dùng một chút."

Khương Bảo Châu lòng nóng như lửa đốt, Thẩm Hoài Dung bảo Văn thị làm trợ thủ cho mình chứ không cho phép Khương Bảo Châu vào xem vì hình ảnh rất máu me, nhưng mà nàng cũng rất lo lắng.
Bình Luận (0)
Comment