Chương 63: Đương Nhiên Là Giả
Chương 63: Đương Nhiên Là GiảChương 63: Đương Nhiên Là Giả
Bạch Lạc Trần là người có tính tình tốt, hắn ta ngáp một cái, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, vậy nên liền chui vào trong lều trại của Khương gia để ngủ tiếp.
Bên trong xe ngựa, Thẩm Hoài Dung đang xử lý vết thương cho Khương Bát Đấu, đừng thấy vẻ mặt bình tĩnh của Khương Bát Đấu như vậy, nhưng chờ sau khi nhìn thấy cái nhíp nhỏ thì ông mới kêu thành tiếng.
"Lão gia, Thẩm đại nhân còn chưa xuống tay".
Văn thị nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, dù thế nào cũng không thể làm mất thể diện ở trước mặt Thẩm đại nhân.
"Vậy sao?"
Khương Bát Đấu chớp chớp mắt, ông quay đầu nhìn sang nơi khác, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng dù như vậy, chỉ cần ông nhìn thấy Thẩm Hoài Dung di chuyển cái nhíp nhỏ thì sẽ bắt đầu kêu gào.
"Khương đại nhân, Hoàng thượng cố ý gọi ông quay về kinh thành để khôi phục chức quan".
Lỗ tai Thẩm Hoài Dung đau nhói, vì vậy hắn không kìm được mà thuận miệng bịa chuyện để nói.
"Thật sao?"
Khương Bát Đấu tròn mắt, nếu như vậy thì chắc chắn ông sẽ ném con rùa đen Lưu quan sai kia vào trong sông để Lưu quan sai trôi nổi ba nghìn dặm.
Cái định đã được lấy ra, Thẩm Hoài Dung bình tĩnh nhìn miệng vết thương, hắn lấy ra một sợi chỉ nhỏ mỏng ngâm vào trong bình rượu, rồi nói: "Có chút đau, ông cố gắng chịu đựng."
"Thẩm đại nhân, cậu nói thật chứ, Hoàng thượng không còn giận ta nữa à?" Khương Bát Đấu cẩn thận hỏi, nhưng Thẩm Hoài Dung cứ trì trệ không trả lời, chờ cho miệng vết thương được khâu lại xong, Thẩm đại nhân mới nhắm mắt nói: "Tất nhiên là. .. giả."
"Thẩm đại nhân, đa tạ ân cứu mạng của ngài"
Văn thị không nghĩ tới Thẩm Hoài Dung còn biết chữa bệnh, trong lòng có chút tiếc nuối, nam tử có tài năng và học vấn lại ưu tú như thế này mà là con rể của bà thì quá tốt.
Chẳng qua, với thân phận hiện tại của nhà mình thì không thể trèo cao, mà Thẩm đại nhân đã gần qua hai mươi tuổi, cũng nên lấy vợ.
"Đây là thuốc trị thương, ba canh giờ thay một lần, miệng vết thương tạm thời không thể chạm vào nước."
Thẩm Hoài Dung đi xuống xe ngựa trước, hắn xoay người nói: "Khương đại nhân, vết thương của ông nghiêm trọng, đừng tùy tiện đi lại, không có việc gì thì ở trên xe ngựa nghỉ ngơi đi."
Về phần thái độ của Lưu quan sai, người của Khương gia không cần để ý đến nữa, hắn sẽ đi xử lý.
"Đa tạ Thẩm đại nhân đã chăm sóc."
Văn thị không ngờ Thẩm Hoài Dung có thể bằng lòng ra mặt cho nhà bà, trong lòng lại càng thêm cảm kích, đã có tâm tình như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Sau khi Thẩm Hoài Dung xử lý vết thương xong, Khương Bảo Châu bước lên xe ngựa thăm, Khương Bát Đấu đang đau đến rên hừ hừ nhưng vừa nhìn thấy con gái thì đã lập tức im lặng, ra vẻ như không có chuyện gì.
Vết thương quá nặng, dù thế nào cũng không thể để nữ nhi nhìn thấy, Khương Bát Đấu nghiêng người nói: "Bảo Châu, con không cần lo lắng cho phụ thân, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi."
"Cha, con biết người rất đau, người cố gắng chịu đựng một chút, chờ đến khi vào thành thì con mua kẹo đậu phộng cho cha ăn"
Khương Bát Đấu rất thích ăn, hóa ra ở kinh thành, mỗi ngày lâm triều trở về thì ông đều sẽ ăn kẹo đậu phộng để nâng cao tinh thần, đôi lúc cũng có đại nhân tặng kẹo. đến chỉ để Khương Bát Đấu ngọt miệng một chút, hy vọng ông không cần độc miệng bừa bãi.
"Cha cũng không phải tiểu nha đầu, kẹo cái gì mà kẹo."
Tuy ngoài miệng ông nói như vậy, nhưng ông cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của con gái, trong lòng Khương Bát Đấu vui lắm, ông dặn dò nàng: "Bảo Châu, lúc con học tiếng man di cùng Thẩm đại nhân thì cũng cần phải chú ý một chút." Thẩm Hoài Dung là Thái phó của Thái tử, thân phận tương lai chính là Đế sư vô cùng cao quý. Nếu nữ nhỉ của ông có thể là môn đệ của hắn thì ra ngoài cũng có thể diện, tương lai cũng có bản lĩnh mà kiếm sống ở phương Bắc.
"Cha, con đã hiểu, sẽ báo đáp ân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của Thẩm đại nhân".