Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65: Việc Mua Bán Lỗ Vốn

Chương 65: Việc Mua Bán Lỗ Vốn Chương 65: Việc Mua Bán Lỗ VốnChương 65: Việc Mua Bán Lỗ Vốn

“Còn có cách khác, ngươi cùng người của Khương gia ở cùng một chỗ, thay thế vào vị trí của Khương đại nhân."

Thẩm Hoài Dung nhướn mị, vị trí xe ngựa thì không chọn, vậy thì chỉ có thể đi bộ.

"Cái gì?"

Bạch Lạc Trần như không tin vào tai mình, hắn ta đã phạm phải tội gì mà phải thay thế Khương Bát Đấu bị lưu đày, làm sao hắn ta có thể thay thế?

Hắn ta có thể nhường lại xe ngựa của mình, nhưng hắn ta phải ngồi cùng xe ngựa với Thẩm Hoài Dung, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Bạch Lạc Trần.

"Không."

Thẩm Hoài Dung không chút lưu tình mà từ chối: "Ngươi rất ồn ào, sẽ làm phiền †a đọc sách."

Bạch Lạc Trân đen mặt, đây là ghét bỏ hắn sao? Vì sao Thẩm Hoài Dung làm việc tốt mà hắn ta lại phải trả giá chứ.

Cuối cùng ân nhân của Khương gia là Thẩm Hoài Dung, còn Bạch Lạc Trần hắn ta không được chút lợi ích gì, như vậy không phù hợp với quy tắc của người làm ăn.

"Ngươi lại không phải chưa từng làm việc mua bán lỗ vốn ở chỗ Khương gia".

Ba phòng chữ thiên của khách điếm Như Ý cũng không phải là ý của Thẩm Hoài Dung, gặp được người của Khương gia ở khách điếm cũng làm Thẩm Hoài Dung cảm thấy ngoài ý muốn.

"Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không ép."

Thẩm Hoài Dung nhìn thoáng qua sắc trời, giọng điệu vô cùng thoải mái, nói: "Trước kia ta nhận được thư của tiểu Kiều cô nương, vẫn chưa có thời gian hồi âm..."

Lời còn chưa dứt thì sắc mặt của Bạch Lạc Trần đã thay đổi, hắn ta vội cắt ngang lời của hắn: "Thành giao!"

"Sớm hiểu chuyện như vậy thì ta đã không cần nói nhiều lời vô nghĩa như thế."

Thẩm Hoài Dung thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Lạc Trần một cái rồi đi thẳng đến chỗ Thanh Y cách đó không xa.

Bạch Lạc Trần đứng ngơ ngẩn tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, Thẩm Hoài Dung này đúng là cáo già, vô sỉ, thật sự quá vô sỉ.

Tiểu Kiều là biểu muội của hắn ta, hai người đã được đính hôn từ nhỏ, nhưng hắn †a luôn phản đối cuộc hôn nhân này.

Vì để tránh né chuyện trưởng bối trong nhà ép cưới nên Bạch Lạc Trân đã nghĩ ra mọi cách, cuối cùng quyết định chạy tới phương bắc trốn hai năm rồi nói sau.

Nhưng Tiểu Kiều chưa từ bỏ ý định, thế mà còn viết thư cho tên Thẩm Hoài Dung kia muốn tìm hiểu tung tích của hắn, đúng là một người còn ác hơn một người!

Đối với tâm tư của Bạch Lạc Trần, Thẩm Hoài Dung không có hứng thú được biết, hắn nhìn sắc mặt của Thanh Y đã biết chuyện không quá thuận lợi.

"Công tử, Lưu quan sai lên giọng nói chỉ đồng ý nới lỏng cho Khương đại nhân ba ngày."

Ba ngày này, Khương Bát Đấu có thể dưỡng thương ở trên xe ngựa, nhưng mà hết thời hạn ba ngày thì Khương Bát Đấu sẽ phải đi bộ cùng mọi người, vả lại một khi đi chậm thì sẽ bị đeo gông xiềng để kéo đi.

Lưu quan sai quyết tâm tìm rắc rối cho Khương gia, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho Thẩm Hoài Dung, còn dùng luật lệ của Đại Tê để ép buộc người. Thanh Y bị Lưu quan sai làm cho tức giận, hắn ta cũng chưa từng gặp người nào không nể mặt mũi của công tử nhà hắn ta như vậy.

"Không sao'.

Thẩm Hoài Dung vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn không có chút giận dữ nào.

"Công tử, vết thương của Khương đại nhân rất nặng, trước khi đến phương bắc thì vết thương không thể nào lành lại được, ba ngày là quá ngắn".

Mặc dù Thanh Y có chút không thích Khương Bảo Châu, cho rằng tiểu thư của Khương gia rất đạo đức giả, luôn lợi dụng công tử, nhưng Thanh Y cũng rất cảm động với loại tình thân biết giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn của người Khương gia, cũng hy vọng cả nhà bọn họ có thể bình an đến phương bắc.

"Đơn giản thôi, Lưu quan sai không nghe lời, vậy thì đổi thành một người nghe lời là được".

Lời nói của Thẩm Hoài Dung rất nhẹ, nhẹ đến mức Thanh Y còn nghĩ mình bị ảo giác.

"Đổi thành một kẻ nghe lời, chẳng lẽ là...

Thanh Y phút chốc đã hiểu ra, công tử nhà hắn ta vốn không phải hạng người lương thiện thanh khiết, chỉ có thể đổ cho Lưu quan sai tự tìm đường chết.

Mặt trời nổi lên từ phía đông, sắc trời vẫn chưa bừng sáng, người nhà họ Khương vội vàng chạy theo đại quân.
Bình Luận (0)
Comment