Chương 66: Đính Ước Từ Bé
Chương 66: Đính Ước Từ BéChương 66: Đính Ước Từ Bé
Lưu quan sai đã nhận được lợi ích từ Thanh Y nên tạm thời không tìm đến bọn họ gây phiền phức, mà chỉ đi ở phía trước.
Cả nhà bọn họ bị xếp ở cuối cùng, tâm tình đều nặng trĩu.
Không có thời gian để ăn sáng, nên bụng của Khương Bảo Châu reo lên.
"Tiểu muội, muội đói bụng sao?”
Khương Tu Võ lấy một cái túi giấy dầu từ trong tay áo ra, lén nhét vào trong tay của Khương Bảo Châu: "Chờ chút nữa muội ăn đi."
Ngày ấy dừng chân ở trong thành, Khương Tu Võ mua một cái chân gà để làm mồi uống rượu, nhưng hắn không nỡ ăn nên luôn để ở trong tay áo, hiện tại vừa lúc có tác dụng.
Trong Khương gia, phụ thân đang ngồi nghỉ ngơi trên xe ngựa, Khương Bảo Châu là người nhỏ tuổi nhất, không ăn cơm thì sẽ không chịu được.
"Nhị ca, huynh ăn đi."
Khương Bảo Châu lắc đầu, trong không gian của nàng còn có nhiều món ăn, tùy tiện lấy ra là đã có thể lấp đầy bụng, nhưng một cái chân gà đối với người của nhà họ Khương thì lại vô cùng trân quý.
Khương Bảo Châu kiên quyết không chịu ăn một mình, Khương Tu Võ suy nghĩ, quyết định chia chân gà ra, có lẽ mỗi người vẫn có một hai miếng thịt.
"Nương không ăn."
Sau khi Văn thị biết thì chỉ mỉm cười, phần của bà cũng đưa cho Khương ma ma ăn.
"Nhị công tử, không được, lão nô không ăn, người cùng Đại công tử và tiểu thư đều đang trưởng thành, nên ăn nhiều một chút."
Khương ma ma nhất quyết từ chối, ngay cả Khương Tu Văn cũng đưa cho gà cho Khương Tu Võ, cả nhà bởi vì một cái chân gà mà tranh luận không ngớt.
"Không cần tranh cãi, ta có mang theo một hộp bánh ngọt."
Bạch Lạc Trần đi cùng đám người của Khương gia, từ thờ ơ lạnh nhạt cho đến cảm động, nếu huynh đệ tốt Thẩm hồ ly kia có thể tỉnh ngộ được giống như thế này thì hắn ta cũng không cần phải chịu nỗi khổ đi bằng chân như thế này.
Làm lão bản của khách điếm Như Ý, hắn ta phải đem cách cục mở ra, vì hắn ta là kẻ có tiền!
Bánh ngọt được bán ở cửa tiệm lâu đời một trăm năm, có bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, còn có bánh hoa quế.
Đối với sự "từ thiện" của người ngoài, người của nhà họ Khương cũng không khách sáo, sau khi cảm ơn Bạch Lạc Trần xong thì chia điểm tâm để ăn.
Văn thị liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Bạch Lạc Trần, không thể không nảy sinh hảo cảm với hắn ta, hai người đi cùng nhau nói chuyện vài câu.
"Bạch công tử đến tuổi này e là phải lấy vợ rồi đúng không?"
Văn thị chỉ thuận miệng hỏi một chút, chứ không hề có ý gì khác.
Dù sao phụ nhân tuổi này luôn thích hỏi vài chuyện như thế.
"Chưa từng."
Nhắc đến chuyện hôn nhân, Bạch Lạc Trần cảm thấy đau răng, hắn ta thấy Văn thị gần gũi nên nhịn không được nói ra chuyện phiền não khi cha mẹ hắn ta ép duyên thế nào, còn là đính ước từ bé.
"Vậy thì rất tốt." Bình thường hai nhà có quan hệ vô cùng tốt mới có thể hứa hôn từ bé, nhưng sắc mặt của Bạch Lạc Trân dường như không quá hài lòng.
"Người được chọn đính hôn là biểu muội của cháu."
Người mà Bạch Lạc Trần muốn chọn là tiểu thư khuê các, là thiên kim tiểu thư đi, đứng, ngồi, nằm, xử sự với mọi người đều vô cùng có quy tắc, chứ không phải nữ hán tử thô lô.
Còn biểu muội tiểu Kiều của hắn ta không hề đẹp như cái tên, làn da đen thì cũng không sao, nhưng còn cao lớn oai phong, duỗi tay ra đã có thể nâng hắn ta như xách một con gà, như thế thì ai chịu nổi chứ?
Bạch Lạc Trần nghi ngờ, sở dĩ mẹ của hẳn ta đồng ý hôn ước từ nhỏ này, chỉ sợ là bà đã nhận ra tiểu Kiều không thể gả cho ai, cho nên mới muốn hẳn ta làm hiệp sĩ đứng ra đón nhận.
Nếu là người thân thì hắn ta cũng có thể giúp đỡ, nhưng để lấy làm vợ thì không được, dù có nhổ lông dê thì cũng không thể chỉ nhắm vào một con dê để nhổ lông chứ.
Từ nhỏ, Bạch Lạc Trần đã bị ngôi sao chuyên gây rắc rối là tiểu Kiều này khiến cho gặp không ít phiền phức, dù thế nào hắn ta cũng luôn là kẻ xui xẻo đó.
Sau khi cập quan, người của hai nhà nôn nóng thúc giục chuyện kết hôn, Bạch Lạc Trần tìm mọi cái cớ để trốn tránh, nếu không thì hiện tại hắn ta đã ở lại Giang Nam cơm no rượu say chứ không cần phiêu bạt khắp nơi như thế này.