Chương 67: Lên Đường Cả Ngày
Chương 67: Lên Đường Cả NgàyChương 67: Lên Đường Cả Ngày
Nhưng càng tức giận hơn là tiểu Kiều luôn hỏi thăm tin tức của hắn ta ở khắp nơi, còn làm đến mức dán thông cáo treo giải thưởng tìm người, nói hắn ta là cướp, khiến cho Bạch Lạc Trần phải vào nha môn mấy lần.
Vất vả lắm mới có thể giải thích rõ ràng, Bạch Lạc Trần cũng thấy mệt mỏi, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có phương Bắc mới có thể né tránh.
"Bạch công tử, cậu từ chối chuyện hôn nhân này chỉ vì tướng mạo của biểu muội kia không đẹp đúng không?”
Văn thị thở dài, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, là người ngoài cuộc khó nói cái gì, nghe qua thì tiểu Kiều có hơi phiền phức một chút nhưng cũng là một người thật lòng. Ở trong kinh thành, có rất nhiều khuê tú nhà cao cửa rộng, đều được ma ma trong cung dạy dỗ ra, ma ma trong cung vô cùng nghiêm khắc, cho dù là thiên kim của nhà quyền quý cũng đều bị tra tấn một phen.
Vì như vậy nên Văn thị mới không có mời ma ma trong cung tới dạy cho nữ nhi. Dù Bảo Châu của nhà bà có lệch phép tắc một chút cũng không sao, quy tắc cũng chỉ là hình thức mà thôi, cũng không cần phải chịu phần tội này.
Nhắc đến Khương Bảo Châu, Văn thị lại nói nhiều hơn, ở trong mắt bà nữ nhi của bà là một tiểu áo bông biết quan tâm, còn về phần hai tên tiểu tử thối kia, bà chỉ muốn tống cổ cả hai ra ngoài càng sớm càng tốt.
Đối với chuyện hôn sự, tuy nói là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, nhưng điều Văn thị suy xét đầu tiên chính là ý kiến của mấy nhỉ tử. "Khương phu nhân, người suy nghĩ thật thoáng."
Bạch Lạc Trân cảm thán, nếu cha mẹ của hẳn ta có thể nghĩ như vậy, thì hắn ta cũng không đến mức có nhà mà không thể quay về.
Đi đến trưa, đội quân cũng không dừng lại, Văn thị hỏi các tướng sĩ mới biết được, Thẩm đại nhân tính ra đêm nay trời sẽ mưa nên đoàn người cần phải chạy nhanh để kịp tiến độ.
Phía trước cách đó không xa, có một ngọn núi thường xuyên có đá rơi xuống, đoàn người phải cố gắng đi qua đó trước khi trời mưa.
Tháng chín âm lịch, buổi trưa mặt trời nóng như lửa đốt, vì để không làm chậm tiến độ nên đoàn người phải chạy chậm về phía trước.
Mồ hôi làm cho quần áo ẩm ướt, vết thương của Khương ma ma bị mồ hôi làm ướt, khiến cho bà ấy đau đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Khương ma ma, chúng ta dừng lại bôi thuốc trước được không?”
Khương Bảo Châu nhìn Khương ma ma chịu đựng mà chủ động hỏi.
"Tiểu thư, lão nô chịu đựng được."
Khương ma ma lắc đầu, cố gắng thêm mấy canh giờ, cho đến khi trời tối cũng là lúc đội quân nghỉ ngơi và hồi phục.
Khó khăn cỡ nào bà ấy cũng phải cố gắng kiên trì, Khương ma ma nhìn Lưu quan sai với đôi mắt run rẩy, bà ấy không muốn bởi vì mình mà gây phiền phức cho mọi người.
"Khương ma ma, người ngồi lên xe đẩy, con đẩy người."
Khương Tu Võ dùng tay áo lau mồ hôi, người trong nhà thay nhau ngồi nghỉ ngơi một lát, nếu không mấy ngày tới sẽ mệt nhọc hơn, vả lại trong bụng đói khát thì rất khó để chịu đựng đến khi trời tối.
Vì vậy, người trong nhà họ Khương đều thay nhau ngồi xe đẩy, Khương Tu Võ cùng Khương Đại đổi nhau đẩy, Bạch Lạc Trần nhìn cả nhà họ Khương đoàn kết như vậy thì vô cùng hâm mộ.
Lưu quan sai đến kiểm tra, thấy vậy chỉ hừ lạnh vài tiếng, gã đã nhận bạc của Thanh Y nên sẽ chừa mặt mũi cho Thẩm đại nhân, chờ ba ngày sau, để xem gã xử lý người của nhà họ Khương này thế nào!
Trời tối mịt, trăng non cong cong nơi chân trời, đã không còn hơi nóng ban ngày, từ khi trời vào thu gió thổi ngang qua cũng phả chút hơi lạnh.
Rốt cuộc đội ngũ người và ngựa cũng dừng lại nghỉ ngơi, người một nhà không quan tâm tới việc nhóm lửa mà leo lên xe ngựa hỏi han Khương Bát Đấu.
Sau khi bị thương, mỗi khi cử động thì Khương Bát Đấu đều phải dồn hết sức lực, ông dựa vào ghế xe ngựa ngủ bù, ngủ một giấc no say, rồi choàng mở mắt tỉnh ngủ.
Xe ngựa này là của Bạch Lạc Trần, Khương Bát Đấu cũng ngại tu tú chiếm tổ, định kêu Khương Tu Võ cõng ông xuống, trả lại xe ngựa cho Bạch Lạc Trần nghỉ ngơi.
Hơn nữa trời sắp mưa, không gian trong xe ngựa thoải mái hơn lều trại nhiều.