Chương 71: Ôm Đoàn Sưởi Ấm
Chương 71: Ôm Đoàn Sưởi ẤmChương 71: Ôm Đoàn Sưởi Ấm
Chuyện lạ thì tất có dự mưu, chỉ sợ trong việc này có cao nhân tương trợ.
Chẳng lẽ nói, là do Thẩm đại nhân ra tay?
Khương Tu Võ không thể nghĩ ra người nào khác, đây là lần đầu tiên mà hắn ở gần chân tướng như thế.
"Nhị ca, huynh đừng bôi nhọ Thẩm đại nhân, ngài ấy là người tốt, khinh thường làm mấy chuyện như thế này."
Thẩm Hoài Dung có hành động đưa than ngày tuyết giúp đỡ Khương gia, mang ân tình lớn lao với nhà họ, Khương Bảo Châu tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nói bậy về hắn, cho dù là nhị ca cũng không được.
Điều mà Khương Bảo Châu đang suy xét chính là tai vách mạch rừng, có một vài lời lén nói là được, lỡ như bị người khác nghe thấy thì nhà mình lại bị dán mác là sói mắt trắng.
Khương Bảo Châu cố gắng bảo vệ Thẩm Hoài Dung, thực ra là đang bảo vệ nhị ca Khương Tu Võ, nàng chỉ quan tâm đến người trong nhà.
Trong góc, cuộc đối thoại giữa hai huynh muội vừa hay bị Thẩm Hoài Dung và Thanh Y nghe thấy hết, Thanh Y tưởng rằng có thể mình đã hiểu lầm Khương Bảo Châu, tiểu nha đầu này là một người có nguyên tắc, biết cảm ơn.
"Công tử, xử trí Lưu quan sai thế nào?"
Người trong thôn đã phát hiện ra mình nhận lầm người, lúc này đều sôi nổi há hốc mồm, đang thương nghị xem có nên giết chết Lưu quan sai để hủy thi diệt tích hay không.
"Báo quan, chờ người trong quan phủ đến giải quyết." Mặc kệ người trong thôn có chiếm lý hay không, Đại Tê cấm lạm dụng tư hình, trưởng thôn và người trong thôn có tham gia hẳn sẽ bị trách phạt, còn cục diện rối rắm của Lưu quan sai này thì cũng đã không còn liên quan gì đến bọn họ.
Lúc lên đường một lần nữa thì Thẩm Hoài Dung sẽ sắp xếp người của mình tiếp nhận vị trí của Lưu quan sai, cả quá trình còn lại sẽ nhân nhượng cho Khương gia.
Cơm chiều đã xong, nhưng mưa vẫn chưa rơi.
Thẩm Hoài Dung chủ động đi vào trong lều trại của Khương gia, hắn thực hiện lời hứa của mình, dạy tiếng man di cho Khương Bảo Châu và huynh đệ Khương gia.
"Không cần bái sư, cứ như bình thường là được."
Thẩm Hoài Dung cầm thước, sắc mặt cực kỳ uy nghiêm, học sinh dở Khương Tu Võ run run, sợ bản thân học không tốt. "Thẩm đại nhân, tiếng man di rất khó học, cái này lẫn sang cái kia."
Khương Tu Văn nghĩ thế, nhưng thấy tiểu muội rất nghiêm túc, hắn là huynh trưởng cũng cần phải làm gương, Khương Tu Võ thì không chịu nổi, đầu cứ ong ong hết cả lên.
"Khương nhị công tử, ở phía Bắc thì việc hiểu được tiếng man di là một việc rất quan trọng."
Bây giờ hai nước đang khai chiến, biên giới của Đại Tê thường xuất hiện mọi rợ quấy rầy, đánh lén ban đêm và tàn sát bá tánh Đại Tề, lúc này nếu biết được tiếng man di, nói một câu "người một nhà" là có thể né được.
"Thẩm đại nhân, vậy ngài dạy tiếp đi."
Khương Tu Võ xoa mặt, nghĩ rằng Thẩm Hoài Dung nói rất có lý.
Khương Bảo Châu vì vấn đề sống còn, mà học cực kỳ nghiêm túc, vừa học vừa đối chiếu với ngôn ngữ thời hiện đại trong không gian, phát hiện rất giống nhau.
Vì thế, nàng giống như học qua là không thể nào quên được, đả kích trái tim của hai huynh đệ Khương gia.
Kết thúc một canh giờ giảng bài, Khương Bảo Châu bình tĩnh pha trà, mà huynh đệ Khương gia đang đối chiếu vở ghi chép của mình, ôm đoàn sưởi ấm an ủi lẫn nhau.
"Đại ca, nếu không hai ta ngủ trễ một chút để ôn bài?"
Đây là lần đầu tiên Khương Tu Võ có chí tiến tới như thế, hắn không muốn mất hết mặt mũi.
"Được, tiếng man di tối nghĩa lại khó hiểu, đệ học không tốt cũng là chuyện bình thường."
Khương Tu Văn thở dài, có lòng an ủi nhị đệ một câu.