Chương 72: Thế Đạo Gian Nan
Chương 72: Thế Đạo Gian NanChương 72: Thế Đạo Gian Nan
Khương Tu Võ không kiềm chế được mà khóe miệng cứng lại, cái gì gọi là hẳn học không tốt, nói cứ như là Khương Tu Văn nghe hiểu được vậy.
Nhưng mà, Khương Tu Võ cũng không thẳng thắn vạch trần, sau khi hai huynh đệ học được thì còn phải dạy lại cho Khương Bát Đấu nữa.
Khương Tu Võ có một chút cảm giác sung sướng, cuối cùng thì cũng không bị cha mắng nữa! Thậm chí hắn có chút chờ mong nhỏ, nếu như cha học không tốt thì về sau cũng không có mặt mũi nào mà ghét bỏ hắn là cái chày gỗ.
Vì thế, Khương Tu Võ hắn nhất định phải phấn đấu học tập mới được!
"Thẩm đại nhân, không biết đồ ăn đêm nay có hợp khẩu vị không?" Một hai ngày rồi không có tiếp viện, xe đẩy nhỏ đã trống rỗng hơn nhiều, đặc biệt là nhiều hơn bốn miệng ăn nên gạo và mì trong nhà rất nhanh đã vơi đi một nửa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Khương Bảo Châu chỉ phải thừa dịp lúc buổi trưa nghỉ ngơi để chỉnh đốn thì đi ngắt rau dại, làm một ít rau dại trộn cùng bánh bột ngô rau dại cho đỡ đói.
"Trận mưa này tới rào rạt, năm nay trời có hiện tượng lạ, chờ mấy ngày nữa đến thành trấn tiếp theo thì tôn nhiều lương thực một chút để lên đường."
Thẩm Hoài Dung nhắc nhở Khương Bảo Châu, phía nam đã xảy ra lũ lụt nên rất nhiều lưu dân chạy về phía kinh thành, bởi vì bọn họ đi đường tắt nên lúc này mới không gặp phải nạn dân.
Những lưu dân đó vô cùng hung ác, bởi vì muốn có một miếng ăn để lấp đầy cái bụng đói mà có thể liều mạng, một nhà già trẻ của Khương gia tuyệt đối là đối tượng tranh đoạt của lưu dân.
Hiện giờ phương bắc liên tục xảy ra chiến tranh, Đại Tề lại liên tục thiên tai mấy năm, đúng là gian nan.
"Nếu gặp phải lưu dân, ngàn vạn lần không được đồng tình, vì sinh tồn thì bọn họ có thể không cần lương tâm, cũng có thể không từ thủ đoạn."
Thẩm Hoài Dung nhắc nhở Khương Bảo Châu, có đôi khi thiện tâm lại không nhận được thiện báo mà là hậu quả xấu, đã có rất nhiều trường hợp giết người cướp của xảy ra.
"Đa tạ Thẩm đại nhân nhắc nhở."
Khương Bảo Châu cong lưng cảm tạ, đối với việc này nàng cũng có cùng suy nghĩ, đặc biệt là nàng lại là người mang không gian, cho dù có thể giải quyết được đồ ăn thức uống cho rất nhiêu người nhưng sẽ tạo thành hậu quả mà nàng không gánh vác nổi.
Có thể làm việc thiện thì nàng nguyện ý làm, nhưng điều đầu tiên là phải bảo vệ tốt người nhà cùng bản thân mình trước đã.
"Còn có, ngươi rất có thiên phú ở trên phương diện ngôn ngữ, kỹ năng nhiều thì có lợi cho bản thân. Chờ học được ngôn ngữ man di, ta lại dạy cho ngươi ngôn ngữ của dị tộc khác".
Thẩm Hoài Dung vừa lòng gật đầu, mang theo Thanh Y rời đi.
Trở lại bên trong lều trại, Văn thị đã bày đệm chăn xong, tuy nói buổi tối hai mẹ con sẽ vào không gian, nhưng mà cũng phải nằm một lúc ở trên chăn đệm để che đi chút dấu vết.
Biết được Lưu quan sai xảy ra chuyện thì Văn thị cũng không nói cái gì, bà chỉ lo lắng quan sai mới tới còn không dễ nói chuyện bằng Lưu quan sai. “Nương, ít nhất chúng ta có cơ hội, có khi lại gặp được người dễ nói chuyện thì đối với nhà ta chỉ có chỗ tốt."
Trời mưa mỗi ngày, không tốt cho việc hồi phục vết thương, cha Khương Bát Đấu chảy không ít máu, nguyên khí bị tổn thương lớn, Khương Bảo Châu cần phải nghĩ biện pháp bồi bổ cho cha.
Hôm nay vốn dĩ có thể xuống sông bắt cá, vào trong thôn mua chút thịt trứng, nhưng bởi vì sắp xếp chuyện của Lưu quan sai mà bị chậm trễ.
Đặc biệt là khi được Thẩm Hoài Dung nhắc nhở, Khương Bảo Châu muốn tận dụng khả năng tích trữ đồ vật của không gian. Hiện tại tình thế không được lạc quan, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy có áp lực.
Chờ đến khi hai mẹ con tiến vào trong không gian, lúc này Khương Bảo Châu mới có thể nói chuyện thoải mái với Văn thị: "Nương, ngoài gạo, mì và đâu cùng các vật cân thiết dành cho sinh hoạt thì những đồ vật ở các nơi đều khá mới lạ, chúng ta còn phải dùng bạc chọn mua hàng hóa giống như hàng hóa được tích trữ trong không gian, như vậy thì sẽ không bị phát hiện."