Chương 83: Thật Nghèo
Chương 83: Thật NghèoChương 83: Thật Nghèo
"Tiểu nha đầu Khương gia, ngươi có bằng lòng học tập mấy chiêu quyên cước tự bảo vệ mình không?”
Khương Tu Võ rất dễ bị chi phối, mà Trần quan sai không giống như vậy, hắn lại là người không thích rườm rà, giết người cũng như vậy, cần phải tàn nhẫn, nhanh, chuẩn, một chiêu là mất mạng.
Có đôi khi, hai người có trình độ ngang nhau, nếu không phải chết vì khinh địch thì cũng là chết vì nói nhiều.
"Trần quan sai, ta nguyện ý."
Khương Bảo Châu đá vào chân phụ nhân một cái, tìm được một chỗ sạch sẽ thì quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu với Trần quan sai, nếu không phải Trân quan sai ra tay thì hai huynh muội nàng cùng với Khương Đại cùng Khương ma ma đều gặp phải nguy hiểm.
Tập võ rất khổ, nhưng mà vì tự bảo vệ mình, cũng vì bảo về người nhà, nàng sẽ học!
Can đảm chiến đấu chỉ là dũng khí, nhưng mà không có thực lực thì đều là nói suông, Khương Bảo Châu biết rõ bản thân không phải là đối thủ của sơn phỉ, nàng chiếm cơ hội trước tiên chỉ vì đối phương không nghĩ tới nàng sẽ ra tay trước, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy.
"Tiểu muội, hiện tại phải làm sao?"
Khương Tu Võ nhìn thi thể nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, đau đầu nói.
"Đánh cướp!"
Sơn phỉ của Hắc Phong sơn không có khả năng không có một chút tích góp nào, nhất định trong người sẽ có tiền, những người này có thói quen cướp đoạt, tuyệt đối sẽ không tiêu tiền mua đồ, trước tiên cứ cướp hết tiền của bọn cướp này đã rồi lại nói.
Khương Bảo Châu lấy một cái dây thép, bắt đầu tìm kiếm ở trên người sơn phỉ, đến đế giày cũng đều không buông tha, quả nhiên, nàng tìm được ngân phiếu mấy trăm lượng.
"Nghèo như vậy sao?"
Khương Bảo Châu lặng lẽ thở dài một tiếng, cũng không thỏa mãn.
Khương Tu Võ ở một bên dừng tay lại một chút, phát hiện tiểu muội mạnh mẽ hơn nhiều so với mình nghĩ, ít nhất đối mặt với thi thể mà mày lại không nhăn lại một chút nào.
"Ta không sợ, bọn họ chết thì cũng chết rồi, chỉ có thể hóa thân thành lệ quỷ trả thù chúng ta mà thôi."
Kẻ ác còn đáng sợ hơn quỷ rất nhiều, lòng người còn khó lòng phòng bị hơn. Bên này, hai huynh muội vừa mới tìm kiếm xong, Tiểu Ngũ Tử đã đánh xe ngựa trở lại, cùng tới còn có chủ tớ Bạch Lạc Trần cùng Thẩm Hoài Dung.
"Những sơn phỉ này thừa dịp ta không ở đây mà lợi dụng sơ hở."
Mấy ngày nay Bạch Lạc Trần năn nỉ Thẩm Hoài Dung nên mới được đi lên xe ngựa của Thẩm Hoài Dung, hắn không ở cùng một chỗ với người Khương gia, kết quả lại gặp phải chuyện này.
Cũng may Trần quan sai kịp thời ra tay, kẻ ác đã bị diệt trừ hết.
"Cha nương, hai người đừng mở cửa sổ xe ral"
Khương Bảo Châu vội vàng gân cổ lên nói một câu, nương nàng đang có thai, chẳng may nhìn thấy thi thể mà phải chịu sợ hãi thì cũng không phải chuyện đùa.
"Bảo Châu, con có bị thương không?" Văn thị vẫn luôn lau nước mắt, nữ nhi bị lưu dân bắt nạt, bà lại ngồi xe ngựa chạy đi khiến cho trong lòng bà cực kỳ khổ sở, giờ khắc nào cũng muốn quay trở về bảo vệ nữ nhi.
Lúc này lại nghe nói là những lưu dân đó là sơn phỉ ngụy trang thành thì Văn thị ngây người một lúc lâu, thiếu chút nữa đã sợ tới mức hôn mê.
Không quan tâm tới lời ngăn cản của Khương Bảo Châu, Văn thị xuống xe ngựa trước, mạnh mẽ ôm nữ nhi vào trong ngực.
"Nương, con không sao, là Trần quan sai đã cứu chúng ta."
Cho nên tài vật của người chết, Khương Bảo Châu không giữ lại một văn tiền nào, toàn bộ đều hiếu kính cho Trần quan sai mua rượu uống.
Văn thị cứ luôn cảm tạ Trần quan sai, nhìn thấy thi thể sơn phỉ không phải không sợ hãi, khóe mắt quét đến người lùn bị chém đầu kia thì sắc mặt bà có thay đổi rất nhỏ.
Nếu không phải Hoàng Thượng đột nhiên sửa lại thánh chỉ, mấy trăm người của Khương gia cũng đều có kết cục như người lùn này, người một nơi và thân một nơi.
"Khương tiểu thư, ngài cũng quá bảo vệ lương thực rồi"
Sắc mặt Thẩm Hoài Dung rất khó nhìn, Thanh Y nhìn ra tâm tư công tử nhà mình nên lời nói nhanh chóng toát ra khỏi miệng: "Công tử nói ngài không nên bố thí cho lưu dân, nhưng cũng chưa nói gặp phải cướp bóc thì không thỏa hiệp, đưa đồ vật cho bọn hắn thì còn có thể kéo dài thêm chút thời gian."